Mục lục
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ ngày Cố Liệt có thể ôm Địch Kỳ Dã của hắn đi vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ đã được cải thiện không ít.
Đêm nay Cố Liệt tỉnh lại, không phải do chứng bệnh mất ngủ khó chữa nối tiếp từ kiếp trước, mà là bởi Địch Kỳ Dã trong lòng ngực hắn đang ngủ không an ổn, liên tục muốn giãy ra khỏi vòng tay của hắn.
Giống như một miếng bánh sữa màu trắng tuyết vừa mới ngưng tụ thành hình, nằm trong lồng hấp bị hơi nước nóng đến run rẩy rung rung.
Cố Liệt ôm eo Địch Kỳ Dã, để toàn thân hắn ngủ ghé lên người mình, bàn tay trái vỗ về trên eo.

Tính tình Địch Kỳ Dã luôn cảnh giác, hừ ra ngữ điệu nghi hoặc từ hơi thở, nhưng dường như rất nhanh nhận ra hương vị của Cố Liệt, chóp mũi cọ cọ trước ngực Cố Liệt, chậm rãi, lại ngủ rồi.
Cố Liệt nhịn xuống cơn đói, ôm Địch Kỳ Dã, ánh mắt tham luyến ngắm nhìn thật lâu, sau đó cũng tiếp tục ngủ.
Buổi sáng hai ngươi lần lượt tỉnh dậy, Cố Liệt lo lắng hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon? Ngươi cứ cựa quậy mãi.”
Địch Kỳ Dã lật xuống từ trên người Cố Liệt, nghiêng thân, nhắm thẳng vào tầm mắt của Cố Liệt rồi thong thả đảo trắng mắt.

Tư thế ngủ tiêu chuẩn vốn có mà hắn mang lại đây từ kiếp trước, trong hơn hai năm ngắn ngủi cùng giường với Cố Liệt, đã bị cải tạo thành cái tướng chẳng ra gì, ngay cả gối đầu cũng chạm không tới, còn không biết xấu hổ trách hắn cựa quậy.
Nhưng đêm qua, Địch Kỳ Dã quả thật ngủ không tốt.
“Hình như mơ thấy ác mộng,” Địch Kỳ Dã nhíu mày nói, tay không tực giác tìm tới ngực mình, “Nhưng ta không nhớ rõ mơ thấy cái gì.”
Hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng dường như trái tim trong giấc mộng đêm qua đau đớn quá, khiến hắn mơ hồ còn cảm thấy khổ sở đọng lại.

Cho nên đó tất nhiên là một cơn ác mộng, không phải mộng đẹp.
Điều này với Địch Kỳ Dã mà nói, thật sự là một trải nghiệm giấc ngủ hiếm thấy.
Ánh mắt Cố Liệt đi theo bàn tay di chuyển đến ngực, nao nao, hắn không khống chế được mà ôm Địch Kỳ Dã về lại lòng mình: “Không nhớ rõ thì quên nó đi, hẳn không phải giấc mộng tốt đẹp gì.”
Lại bị cánh tay Cố Liệt khoanh lại, Địch Kỳ Dã muốn tức giận, nhưng thật sự không tức giận nổi với Cố Liệt, nhướng mày nói với hắn: “Ta ở trước mặt ngươi, bị đánh cho tan tác rồi, đúng không?”
Cố Liệt chôn mặt vào bánh sữa trắng tuyết của hắn, thấp giọng cười cười, giả ngu nói: “Không phải ngươi muốn sinh hoạt với ta sao? Nếu thế còn đánh trận với ta làm chi?”
Rất là biết khoe khoang.
Địch Kỳ Dã chậc chậc hai tiếng, bỗng nhiên sửng sốt.
Địch Kỳ Dã buồn cười nói: “Không muốn đánh trận? Vậy ngươi đừng rút đao nha.”
Thoảng ra mùi hương khiến người thèm ăn, quả thực giống như cố ý muốn người ta ăn luôn hắn.

Bánh sữa trắng nóng hầm hập, mới ra lò, tự mình nhảy vào trong chén.

Cách buổi chầu sớm còn nửa canh giờ.
*
Hữu ngự sử Mục Liêm, bởi vì bệnh nặng mà chữa trị hơn một tháng ở Thái Y Viện, đã trở về thượng triều vài ngày.
Hắn khôi phục gương mặt bình thường, làm các vị đại thần thấy mới lạ thật lâu, nhưng Mục Liêm vẫn chưa thể thuần thục che giấu hỉ nộ, để tránh bị người khác đắn đo, thời khắc đều tự nhắc nhở mình phải xụ mặt, kết quả trông còn tối tăm hơn so với trước kia.
Có vài đại thần bàn tán sau lưng, nói Mục Liêm rất giống oán quỷ đã xuống địa ngục rồi lại bò lên.
Thỉnh thoảng, cũng có thể nhìn thấy Mục Liêm không xụ mặt, nhưng biểu cảm đó, các đại thần xuất thân võ tướng nhìn thế nào, cũng thấy giống vẻ trào phúng tràn lan của Địch Kỳ Dã trong lều chủ soái Sở quân năm xưa, ai vui lòng nhớ lại ký ức thảm thiết cả thực tiễn lẫn lý luận đều bị treo lên đánh cơ chứ.
Vậy nên, mặc dù Mục Liêm đại nhân rời đi hơn một tháng, nhưng nhân duyên vẫn trước sau như một, đơn giản mà nói, chính là không bằng hữu.
Đám Trang Tuý cùng được xem như thế lực của Định Quốc Hầu đều bận rộn, vốn đã không tính đặc biệt thân với Mục Liêm, hiện giờ Mục Liêm tỉnh táo lại, cảm giác còn xa lạ hơn so với trước kia.

Tạm thời chưa tìm được thời gian tụ họp, bởi vậy đều dừng lại ở giai đoạn gật đầu chào hỏi.
Khương Duyên…… Vẫn luôn không tới phủ Định Quốc Hầu.
Phủ Định Quốc Hầu, Mục Liêm vốn định dọn ra ngoài, nhưng Địch Kỳ Dã nói để không cũng lãng phí, còn nói, “Không phải ngươi muốn trông nhà giúp ta sao?”
Ở trước mặt Địch Kỳ Dã, Mục Liêm không có cách nào thời khắc nhắc nhở mình nhất định phải xụ mặt, suýt nữa lại khóc một trận ở chỗ sư phụ.
Đầu óc hắn nhớ rõ hết thảy, nhanh chóng hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng cách đối nhân xử thế, ví dụ như việc che giấu hỉ nộ cẩn thận và thành thục như một người trưởng thành, đều cần phải luyện tập một lần nữa bắt đầu từ tiến độ năm mười lăm tuổi.
Đối với thay đổi của Mục Liêm, cả triều đình, người vui mừng nhất, là phụ thân của Khương Duyên.
Mục Liêm không còn dây dưa với đại nhi tử thân giữ chức vị cao của hắn, phụ thân Khương Duyên mừng vô cùng, thượng triều hạ triều, cũng bằng lòng hu tôn hàng quý nói hai câu với Khương Duyên.
Dù sao Khương Duyên cũng là con hắn, dưới bầu trời này, chỉ có lão tử không cần nhi tử, không có đạo lý nhi tử không cần lão tử, dĩ nhiên phải cung kính lắng nghe. (*lão tử: cách gọi cha)
Cho nên, ngày gần đây, phụ thân Khương Duyên ngay cả đi đường cũng mạnh mẽ như gió, mời bà mối đến nhà, xem mắt ngày sinh và bức hoạ của rất nhiều các tiểu thư danh môn, giọng điệu nói chuyện với đồng liêu cũng cao ngất lên.
Ngày ấy hạ triều, Mục Liêm đi Ngự Sử Đài, nghe thấy phụ thân Khương Duyên đứng bên lề đường trong cung trò chuyện vui vẻ với người khác, cao giọng cười lớn nói: “Cuối cùng cũng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng! Nếu khuyển tử may mắn kết được một cọc lương duyên, thì chư vị nhất định phải nể mặt tới uống ly rượu nhạt nhé!”
Mục Liêm khựng lại bước chân, rồi vẫn dùng bộ mặt oán quỷ cứng đờ, tiếp tục đi về phía trước.
Đêm hôm đó, Mục Liêm ngồi sau cửa lớn phủ Định Quốc Hầu thật lâu.

Quản gia là người do Bệ hạ phái tới, nhưng dù sao đã hầu hạ Mục Liêm rất lâu rồi, cả đêm lão nhân gia cũng không ngủ được mấy, đau lòng mà thúc giục Mục Liêm mau ngủ, Mục Liêm không chịu, mở to mắt, nhìn cửa lớn tới tận hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, Mục Liêm đã vào cung, nhưng lúc hắn đi ngang qua con đường lớn ngày hôm qua, lại nghĩ tới lời nói của phụ thân Khương Duyên tại đây lúc đó, nói Khương Duyên sắp thành thân.
Bước chân Mục Liêm, không thể bước tiếp được nữa.
Đêm qua Địch Kỳ Dã nhận được tin tức, nói sáng sớm nay gia chủ Nghiêm gia sẽ tới Hộ Bộ lấy công văn, vì vậy hôm nay hắn dậy sớm, đang đi tới nha môn Lục Bộ, bỗng thấy Mục Liêm đứng đực ở bên đường.

Cũng không biết đã đứng bao lâu.
Chắc không phải lại ngu rồi chứ?
“Làm gì đó?” Địch Kỳ Dã đi qua hỏi.
Mục Liêm vừa nhìn thấy Địch Kỳ Dã, mặt lập tức không nghiêm được, mà mặt không nghiêm được, cái mũi liền bắt đầu sụt sùi.
Không xong, nhóc con này sắp khóc.
Khóc trong phòng còn chưa tính, ban ngày ban mặt, hắn đường đường là một Hữu ngự sử, cũng không ngại mất mặt.
Địch Kỳ Dã cố ý trầm mặt xuống, hù doạ hắn: “Không được khóc.”
Mục Liêm nghe xong, liền cắn lấy môi dưới, nhịn khóc nhịn tới nỗi toàn thân phát run, dáng vẻ đáng thương quá chừng, Địch Kỳ Dã cũng bó tay: “Ngươi khóc đi, ngươi khóc đi.”
“Ta, không phải, không cố ý muốn, khóc,” Mục Liêm nỗ lực giải thích với sư phụ.
Mục Liêm dùng sức cắn răng, cảm giác như muốn cắn nứt răng, vậy mà chỉ một lát sau đã thật sự nhịn xuống càng nhiều nước mắt.
Địch Kỳ Dã vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, rút ra một chiếc khăn vải sạch sẽ từ trong tay áo, cho Mục Liêm tự lau khô nước mắt, rồi mới hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, Mục Liêm lại có chút muốn khóc, nhưng trước lạ sau quen, lần này nhịn xuống rất nhanh, nhẹ giọng trả lời sư phụ: “Khương Duyên, không đến.”
Dừng một chút, lại nói tiếp, tiếng nói càng nhẹ: “Cha hắn nói, hắn sắp thành thân.”
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, hỏi: “Hắn không đến, ngươi không biết đi tìm hắn?”
Trước kia, không phải cũng là thằng ngốc này, đi tìm mật thám khắp quân doanh sao.
Miệng Mục Liêm có thể treo chai dầu, nhỏ giọng nói: “Tại sao lại phải là ta đi tìm hắn? Ta không cần hắn.”
Nói tới, Mục Liêm gặp được đúng thời điểm tốt, đổi thành Địch Kỳ Dã của ngày trước, nhất định sẽ giơ hai tay tán thành Mục Liêm và Khương Duyên nhất đao lưỡng đoạn, rốt cuộc Địch Kỳ Dã căn bản sẽ không đi chịu đựng những khổ sở người khác cho mình.

Hắn không những sẽ cắt đứt quan hệ một cách gọn gàng tiêu sái, mà còn sẽ cầm nửa thanh đao gãy đó, đâm ngược lại đối phương một nhát mới cam lòng.
Hiện tại, một Địch Kỳ Đã đã cùng Cố Liệt chung sống, quen thuộc lẫn nhau hai năm, sẽ không làm như vậy nữa.
“Đi tìm hắn hỏi rõ ràng,” Địch Kỳ Dã dùng ngữ điệu khuyên bảo cho kiến nghị, sau đó một câu khá là không trải qua tự hỏi liền trôi ra từ miệng hắn, “Hành hạ lẫn nhau không coi là dũng cảm, thẳng thắn thành khẩn mới là.”
Vừa dứt lời, Địch Kỳ Dã tự mình sửng sốt hai giây, cũng không biết câu kinh nghiệm đời sống này ở đâu ra, hoá ra yêu đương không chỉ khiến người ta trưởng thành, mà còn có thể giúp người ta tìm thấy linh cảm triết học?
Mục Liêm cúi đầu ngẫm lại, vâng một tiếng, nói câu tạm biệt với Địch Kỳ Dã, đi về phía Sở Cận Vệ.
Dọc đường, Địch Kỳ Dã đắm chìm trong công cuộc tự hỏi về yêu đương và triết học, mãi cho tới cổng lớn nha môn Lục Bộ, trùng hợp gặp Nghiêm Lục Oánh đi ra.
Dưới sự sắp xếp của Cố Liệt, Nghiêm gia tổ chức thành mấy thương đội, so với kinh thương, càng giống để thăm dò hướng gió.

Địch Kỳ Dã không đào sâu tìm hiểu, chỉ biết vị nữ gia chủ của Nghiêm gia này quả thật là một nữ kiệt, không ít lần tự mình dẫn theo thương đội đi xa.

Hôm nay, Nghiêm Lục Oánh là tới để trao đổi văn kiện ngoại giao, buổi chiều nàng đã phải dẫn theo thương đội đi về phía Nam.
Nghiêm Lục Oánh mặc một bộ váy màu đỏ sẫm, khoác một chiếc áo ngoài thêu chỉ bạc, vừa quyến rũ lại vừa mạnh mẽ, ai thấy nàng cũng phải thầm khen một chữ mỹ.
Nàng ra khỏi Hộ Bộ, Nhan Pháp Cố gấp rút tu sửa đường sông, xây đắp đê điều cũng vội vàng ra khỏi Công Bộ, hai người đều đi về phía cửa nhan môn, giương mắt nhìn lên, cùng cười.

Nghiêm Lục Oánh chắp tay, nói giỡn: “Đạo sĩ đại nhân.”
Nhan Pháp Cổ lắc lắc phất trần, cười hì hì đáp: “Gia chủ đại nhân.”
Địch Kỳ Dã nhếch lông mày một cái, ái chà.
Hai người họ vừa trò chuyện vừa rời nha môn, nhìn thấy Địch Kỳ Dã, lại cùng cười, Nghiêm Lục Oánh cung kính nói: “Kiến quá Định Quốc Hầu.”
Nhan Pháp Cổ hỏi: “Địch tiểu ca có việc gì sao?”
“Ta tới tìm gia chủ đại nhân,” Địch Kỳ Dã gọi theo Nhan Pháp Cổ, gọi làm Nghiêm Lục Oánh phải vén tóc mai, nhưng dẫu sao là một gia chủ vào Nam ra Bắc, cho dù trong lòng ngượng ngùng, cũng không để lộ ra chút nào.
Biết điểm dừng vừa phải, Địch Kỳ Dã đứng đắn nói: “Là ta có việc muốn nhờ vả.

Ta nghe nói lần này thương đội của Nghiêm gia, sẽ trở về trước tiết sương giáng?”
Nghiêm Lục Oánh vội nói một tiếng không dám nhận, rồi mới đáp: “Kế hoạch là như vậy, không biết Định Quốc Hầu có gì căn dặn?”
“Gia chủ khách khí,” thấy nàng khẩn trương, Địch Kỳ Dã mỉm cười trấn an, “Ta là muốn nhờ gia chủ, nếu dọc đường đi gặp được thứ gì mới lạ, không cần đắt đỏ quý hiếm, chỉ ví dụ như: thực đơn món ngon, hay món đồ chơi thú vị lạ lẫm.

Nếu gặp mấy thứ này, mua giúp ta ba bốn loại.”
Định Quốc Hầu mà người ngoài đều không chèo kéo được quan hệ, có việc muốn nhờ, Nghiêm Lục Oánh dĩ nhiên đáp ứng liên tục, mặc dù nội dung nhờ vả, thực sự không dễ hoàn thành cho lắm.
“Vậy làm phiền gia chủ,” Địch Kỳ Dã cường điệu, “Con người ta rất kỳ, không thích đồ quý, gia chủ ngàn vạn đừng tiêu pha.

Ta chỉ là muốn nhìn chút mới lạ thôi.”
Nghiêm Lục Oánh cười: “Dân nữ nhất định nhớ kỹ.”
Địch Kỳ Dã để lại một túi tiền, cáo từ đi rồi.
“Vừa lúc,” Nghiêm Lục Oánh cởi dây buộc túi tiền, nói với Nhan Pháp Cổ, “Nhan đại nhân làm nhân chứng cho ta, miễn người khác nói ta hối lộ Định Quốc Hầu.”
Nhan Pháp Cổ đương nhiên cống hiến sức lực, hai người vừa nhìn vào túi tiền, thấy bên trong chứa non nửa túi hạt vàng.
Nói không thích đồ quý, nhưng bình thường nửa túi hạt vàng này đã quá đủ để mua đồ cổ quý hiếm rồi.
“Chậc chậc chậc,” Nhan Pháp Cổ cầm phất trần lắc đầu, “May mà Địch tiểu ca ở Vị Ương Cung, sống gì mà mỗi ngày một hồ đồ thế này.”
Nghiêm Lục Oánh nghĩ nghĩ, đoán rằng: “Có lẽ, là do Định Quốc Hầu không tìm thấy bạc vụn?”

Nhan Pháp Cổ ngẫm một chút, thật sự có khả năng này.
Quá phá của.
Nhan Pháp Cổ xuất thân nghèo khổ cùng Nghiêm Lục Oánh tính toán tỉ mỉ, không hẹn mà cùng nghĩ.
*
Mục Liêm tới Sở Cận Vệ, không tìm thấy người.
Trang Tuý nói, hôm qua Bệ hạ phái Khương Duyên ra ngoài, dự tính buổi trưa có thể trở về, hỏi Mục Liêm có muốn chờ ở Sở Cận Vệ một chút không.
Mục Liêm lắc lắc đầu, nói: “Thỉnh Phó Chỉ huy sứ chuyển lời cho hắn, ta ở phủ Định Quốc Hầu.”
Trang Tuý cười cười: “Mục Liêm, không cần khách khí như vậy.”
Mục Liêm sửng sốt, lại gật gật đầu, lộ ra nửa nụ cười, nói: “Đa tạ.

Ta, đi trước.”
Trang Tuý thổn thức, cũng cười cười, tiễn người ra cửa, không bao lâu sau Khương Duyên trở về, Trang Tuý chuyển lời nói nguyên vẹn cho hắn.
Gần đây Khương Duyên bận chân không chạm đất, nửa là có lệnh của Bệ hạ, nửa là cố tình làm vậy, nghe Trang Tuý nói xong, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ, đến cùng vẫn không thể trốn tránh mãi.
“Ngươi không phải sắp thành thân thật đấy chứ,” Sở Cận Vệ có thể nói là nơi tin tức linh thông nhất toàn bộ kinh thành, Trang Tuý nhìn thần sắc khó xử của Khương Duyên, lập tức cảnh giác nói: “Ngươi làm vậy với Mục Liêm, sư phụ sẽ không tha cho ngươi.”
Hắn thân là Phó Chỉ huy sứ, ngày thường đều xưng hô với Khương Duyên bằng chức quan, thi thoảng âm thầm gọi “Khương ca”, nhưng câu nói này là ra mặt thay cho sư huynh, nên to gan bỏ hết mấy cái xưng hô đó.
Khương Duyên không thể hiểu được: “Ta nói muốn thành thân lúc nào.

Ta đi thành thân với ai?”
Hắn chỉ là, không biết nên đối đãi với Mục Liêm ra sao, cũng không biết một Mục Liêm đã tỉnh táo liệu có còn thích mình hay không.
Trang Tuý hự một tiếng, nói thẳng: “Khương ca, cha ngươi sắp gọi người uống rượu mừng đến nơi rồi, người còn chưa nghe thấy tí phong thanh nào à?”
Lòng Khương Duyên đột nhiên nhảy dựng, thầm nói không xong, nhanh chóng tìm Bệ hạ phục mệnh, vội vã hoàn thành công việc để đi tìm Mục Liêm.
Nhóc ngốc này, sẽ không tin chứ?
Kết quả người càng sốt ruột, càng làm không xong việc trên tay, thời điểm Khương Duyên vội vội vàng vàng chạy tới phủ Định Quốc, trăng đã treo lên đầu cành liễu.
Khương Duyên vội tìm Mục Liêm, lấy ra bản lĩnh mật thám năm xưa, trèo tường, vừa rơi xuống mặt đất trong tiền viện, đã thấy Mục Liêm ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa lớn đang đóng chặt.
Mục Liêm nghe thấy tiếng vang, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
“Ngươi đã tới rồi?”
Mục Liêm bình tĩnh hỏi.
——————————————————————
Lời tác giả: Chủ Công khống chế route tình cảm loading 97%~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK