Mục lục
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tối đó, ngoài Trần Tuấn Lương vì ba mẹ sau khi ăn xong mà rời khỏi thì những người khác đều ở nhà Diệp Lăng Thiên chơi tới khá muộn, đặc biệt là Lưu Thượng Vinh, ăn cơm xong thì trực tiếp gọi người mang một bàn mạt chược đến nhà Diệp Lăng Thiên, trực tiếp cùng Chu Ngọc Lâm, Vương Lực và Diệp Lăng Thiên chơi mạt chược, Lý Yến xem một lúc thì vì trong đội có việc mà rời khỏi, chỉ còn lại Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đang bận thu dọn.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong Hứa Hiểu Tinh cũng lái xe rời khỏi, Lý Vũ Hân giống như nữ chủ nhân thỉnh thoảng rót trà cho những người chơi mạt chược, còn lại thì đều ở đằng sau Diệp Lăng Thiên xem chơi mạt chược.

Thật ra cô không biết chơi mạt chược, nhưng cũng thấy khá thú vị.
Chơi mạt chược đến 12 giờ mới giải tán, sau khi mọi người đều rời khỏi thì Lý Vũ Hân bắt đầu tu dọn chiến trường, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy thì thấy rất ấm áp, đi tới giúp thì bị Lý Vũ Hân cản lại.
“Anh cứ ngồi đi, chân của anh còn chưa khỏi, còn nữa, biết rõ trên người mình có vết thương không thể uống rượu lúc tối còn uống nhiều như vậy, anh không sợ vết thương của anh bị viêm à?”

“Không đến nỗi, hơn nữa tình huống này tóm lại phải uống chút rượu, anh cũng hết cách.

Em về đi, những cái này tự anh thu dọn là được.”
“Được rồi.

Chuyện của em cũng làm gần xong rồi.

Anh ngồi đó đi, em lát nữa giúp anh thay thuốc.” Lý Vũ Hân nói rồi, sau đó quả thật cầm thuốc đi tới, trực tiếp khuỵu xuống trước mặt Diệp Lăng Thiên, cầm chân của Diệp Lăng Thiên để lên chân mình rồi bắt đầu thay thuốc cho Diệp Lăng Thiên.
“Anh tự làm được, không sao cả đâu.” Diệp Lăng Thiên có hơi ngại.
“Sao vậy? Ngại sao?” Lý Vũ Hân bỗng mỉm cười, sau đó trực tiếp bắt đầu giúp Diệp Lăng Thiên thay thuốc, cô làm rất tỉ mỉ, sau khi thay xong lại băng bó lại cho Diệp Lăng Thiên.
“Đã bắt đầu kết vẩy rồi, đoán chắc sắp khỏi rồi, nhớ kỹ, hai ngày này tuyệt đối không được dính nước.” Lý Vũ Hân vừa băng bó cho Diệp Lăng Thiên vừa nói.
“Được!” Nội tâm của Diệp Lăng Thiên thấy rất ấm áp, nói.

“Dạ, phải, vừa tiễn bọn họ lên tàu hỏa.

Vốn dĩ chuẩn bị mua vé máy bay cho bọn họ, nhưng họ không thích ngồi máy bay, cảm thấy quá đắt, kiên trì ngồi tàu hỏa về.”
“Ừm, tàu hỏa cũng không tệ, chỉ là lâu một chút.

Ba mẹ cậu nên ở đây thêm ít hôm, hiếm khi tới một lần.”
“Bọn họ không chịu, nói trong nhà còn có việc.

Người già chính là không nỡ mảnh hoa màu ở nhà.” Trần Tuấn Lương cười rồi nói.
“Ừm.

Được rồi, nếu cậu đã quyết định đi làm rồi, vậy thì toàn tâm dốc sức vào công việc đi.


Tìm thời gian rảnh, cậu đích thân đi một chuyển đến mấy nơi này, sắp xếp ổn thỏa công việc sơ bộ của mấy công ty con này.

Ngoài ra chính là vấn đề nhân sự cũng phải gấp rút triển khai, đây là vấn đề lớn nhất trước mắt.”
“Được, em vừa rồi cũng hỏi bọn họ tiến độ công việc trong khoảng thời gian gần đây.

Em vài ngày nữa sẽ đến thành phố H một chuyến.”
“Diệp Sương thì sao? Đi làm rồi chứ?”
“Chưa, cô ấy hôm nay đến trường, hôm nay khai giảng, phải về trường báo danh.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK