Mục lục
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cô biết chúng tôi lúc đầu bắn như nào không? Súng sử dụng đều không có thiết bị ngắm, đến khe ngắm cũng không có, chỉ là một khẩu súng trần, cảm giác chính là luyện như thế, luyện đến cuối cùng, chúng tôi căn bản không biết ngắm bắn rồi, chỉ sẽ nhấc súng thì bắn.

Loại luyện tập này chỉ là một trong số đó, ngoài ra còn có bịt mắt bắn, nhốt trong phòng nhỏ, bịt hai mắt, trong phòng nhỏ sẽ thả mười con động vật, mới đầu là thỏ, sau đó là chuột vân vân, khi nào bịt mắt giết hết được tất cả động vật thì mới có thể ra ngoài.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

“Anh nói đùa à, bịt mắt thì sao nhìn vị trí? Cho dù anh dùng trái tim dựa cảm giác, anh cũng phải cảm giác được mục tiêu ở vị trí nào chứ?” Lý Yến không tin.

“Thứ dựa vào là tai, dùng tai nghe âm thanh xác định vị trí, từ trong tiếng kêu của động vật hoặc tiếng di chuyển khẽ mà xác định vị trí của động vật.

Cho nên, cô không thể so với tôi được, chúng tôi không phải là người thường.

Bắn nhiều như vậy rồi, phát tiết cả buổi chiều, tâm trạng có tốt hơn chưa?” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên không có nói thêm nữa, cười hỏi Lý Yến.

“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn, cảm ơn anh đã đi cùng tôi.”
“Tôi là lười về đi làm, về đi làm tối cũng phải đến nhà cô, còn không bằng dứt khoát ở cùng cô một buổi chiều.

Thời gian cũng không sớm nữa, đi thôi, đến thẳng nhà cô.” Diệp Lăng Thiên đứng dậy nói, sau đó đi ra ngoài.


Diệp Lăng Thiên để Lý Yến lái xe đưa anh về nhà hàng Xuân Thiên, sau đó lại tự mình lái xe của mình đến nhà Lý Yến, đi nửa đường Diệp Lăng Thiên dừng xe, mua ít quà, cũng không phải là đồ quá đắt, đều là một vài món quà lịch sự bình thường, anh tóm lại không thể lần nào đến cũng là đến tay không được.

Khi đến thì còn tương đối sớm, Diệp Lăng Thiên vừa bước vào thì nhìn thấy Lý Đông Sinh ngồi ở đó đọc báo, mẹ của Lý Yến vẫn nấu đồ ăn trong bếp.

“Yo, Thiên đến rồi? Ngồi đi, hôm nay sao lại qua đây rồi?” Lý Đông Sinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì cười nói.

Diệp Lăng Thiên sững người, có hơi là lạ, lẽ nào Lý Đông Sinh căn bản không biết anh hôm nay sẽ đến sao? Nảy sinh một chút nghi hoặc.

“Là mẹ, mẹ bảo con tối nay gọi anh ta đến đây ăn cơm.” Lý Yến đáp một câu.

“Mẹ con? Mẹ con gọi Thiên đến làm gì?” Lý Đông Sinh nghi hoặc hỏi Lý Yến.

“Con làm sao mà biết, mẹ cái gì cũng không nói.

Mẹ cũng không có nói với ba sao?”
“Con nhìn như này là biết, đến bây giờ vẫn không có để ý tới ba.” Lý Đông Sinh bất lực nói.

“Đã nói với cháu rồi, muốn đến thì đến, đừng đem theo mấy thứ này, đâu phải là người ngoài, người không biết còn tưởng cháu đây là chuẩn bị từ ở chỗ này của chú muốn kiếm chỗ tốt gì mà đi cửa sau đó.” Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên xách đồ thì Lý Đông Sinh có hơi không vui nói.

“Cho dù bị nhìn thấy đây cũng không tính là đồ hối lộ đâu? Mấy thứ này cộng thêm cũng mới có gần 500 nghìn.” Diệp Lăng Thiên cũng nói đùa.

“Cháu biết mẹ của Lý Yến bà ấy gọi cháu đến làm gì không?” Lý Đông Sinh tò mò hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Không biết ạ, cháu cũng là mù mờ mà đến.”
“Được rồi, vậy chúng ta cũng đừng đoán nữa, lát nữa đều sẽ biết.

Vết thương lần trước chịu phải đã khỏi chưa?” Lý Đông Sinh hỏi.

“Dạ, đã khỏi rồi, chỉ là một vài vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
“Vẫn là phải chú ý nhiều một chút, cách khoảng thời gian lại đến bệnh viện kiểm tra, chú biết thân thể của cháu tốt, nhưng thân thể tốt là chuyện của tuổi trẻ, đợi lớn tuổi hơn nếu như không có hoàn toàn khôi phục thì phiền phức rồi, phải trân trọng.”
“Dạ, cháu biết rồi.”
“Con đi vào bếp giúp mẹ con đi.” Lý Đông Sinh nhìn Lý Yến nói.


“Không đi, mẹ bây giờ nhìn con trái không thuận mắt, phải nhìn cũng không thuận mắt, con vào không phải là tự mình đi ăn mắng sao, muốn đi thì ba đi.”
“Con đứa trẻ này, mẹ con đó là vì tốt cho con, nếu không là vì tốt cho con còn tức giận sao.

Mau vào nói mấy lời dễ nghe, để mẹ con bớt giận, thuận tiện cũng giúp ba nói mấy lời dễ nghe, mẹ con cũng mấy ngày rồi không nói chuyện với ba, cứ như thế nữa không phải là chuyện hay đâu!”
“Ba làm gì không đi cúi đầu nhận sai?”
“Ba có gì sai? Người sai là con, lúc đầu con đi làm cảnh sát đó là sự lựa chọn của bản thân con, ba chưa từng ép con.

Bỏ đi, không biết nói giúp, còn học cách vu oan cho ba.”
“Ba đó, chính là sĩ diện, ba không đi con cũng không đi, bớt bị ăn mắng.” Lý Yến rất cương quyết nói.

“Cháu cảm thấy dì chắc sẽ không tức giận đâu, Lý Yến không phải sắp điều đi rồi sao, cháu nghĩ dì biết tin tức này sẽ tha thứ.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Hy vọng vậy, thật ra điều Lý Yến đi cũng không hoàn toàn là ý của mẹ con bé, chú mấy năm trước cũng có suy nghĩ này rồi.

Lúc trẻ chú không cảm thấy như nào, nhưng bây giờ lớn tuổi rồi, tóm lại lá gan cũng trở nên nhỏ đi, thứ để tâm cũng nhiều.

Nó cả ngày đánh đánh giết giết, chú và mẹ nó thật sự không yên tâm, nó buổi tối không về chú và mẹ nó căn bản đều không ngủ được.

Hơn nữa, nó bây giờ cũng đã hai mươi mấy sắp ba mươi rồi, cả ngày ở chung một chỗ với đám đàn ông, giống như bà đàn ông, ngay cả đối tượng cũng không có, quả thật vội chết người.

Lần này vừa hay gặp phải chuyện này, cũng vừa hay điều nó đi.

Một cô gái, ngồi ở vị trí như thế làm những việc này quả thật không phải quá thích hợp.” Lý Đông Sinh từ từ nói.

“Sao lại không thích hợp rồi? Ba đây là phân biệt giới tính, xem thường phụ nữ.” Lý Yến trực tiếp đốp lại một câu.

“Vậy con đi tìm mẹ con nói đi, đừng có chặn miệng ba, chỉ cần con có thể thuyết phục mẹ con thì ba để con phục chức.”
Nghe thấy Lý Đông Sinh nói như thế, Lý Yến lập tức hết nóng nảy, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.

“Thiên đến rồi à, nào nào nào, ăn cơm ăn cơm.” Mẹ Lý Yến bê đồ ăn từ bếp đi ra, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên ngồi ở đó vội vàng mỉm cười chào Diệp Lăng Thiên.

“Dạ, dì vất vả rồi!”
“Không vất vả không vất vả, cháu ngồi, dì đi lấy bát đũa cho cháu.”

“Hôm nay coi như nhờ phúc của anh, tôi cũng mấy ngày rồi chưa thấy mẹ mỉm cười.” Lý Yến nói ở bên tai Diệp Lăng Thiên.

“Nói linh tinh cái gì, vớ vẩn, cẩn thận mẹ con nghe được sẽ đánh con.” Lý Đông Sinh lườm Lý Yến, sau đó ngồi xuống đầu tiên.

Sau khi tất cả đều hết xuống, mẹ của Lý Yến khác với lúc bình thường, ngồi ở chỗ của mình nhìn Diệp Lăng Thiên, nói: “Thiên, hôm nay là dì mời cháu đến ăn cơm, khả năng cháu cảm thấy tò mò dì gọi cháu đến đây làm gì, chủ yếu là có vài chuyện.

Chuyện đầu tiên, dì phải cảm ơn cháu, cảm ơn ơn cứu mạng của cháu, nếu như không phải là cháu, đứa con gái chết tiệt này của dì đã không còn nữa, nhà này cũng mất rồi, dì thật lòng cảm ơn cháu.”
Mẹ của Lý Yến nói rồi nước mắt cũng rơi xuống.

“Đừng mà dì, thật ra không có chuyện gì lớn cả, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.” Diệp Lăng Thiên vội nói.

“Mấy người đừng có lừa dì, chi tiết sự việc dì cũng biết rõ ràng, cuối cùng là chuyện gì, là chuyện lớn hay chuyện nhỏ trong lòng dì rất rõ ràng.

Thiên, dì cũng không có gì có thể cảm ơn cháu, ở đây, dì cúi người với cháu.” Mẹ của Lý Yến nói rồi thì đứng dậy chuẩn bị cúi người với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên giật mình, vội vàng đứng dậy đỡ mẹ của Lý Yến, nói: “Dì, cái này không thể không thể.”
“Mẹ!” Lý Yến cũng đỡ mẹ mình.

“Buông ra, đừng nói là cúi người với người ta, cho dù bảo mẹ làm trâu làm ngựa cũng là điều hiển nhiên.

Không phải là Thiên cái mạng này của con còn không? Con không biết đã bị nổ thành cái dạng gì từ lâu rồi.

Buông ra.” Mẹ của Lý Yến lạnh lùng trợn mắt với Lý Yến.

Lý Yến bị mẹ của mình mắng, cô ta cúi thấp đầu, ngoan ngoãn buông tay.

Diệp Lăng Thiên còn chuẩn bị nói gì đó, nhưng bị Lý Đông Sinh đá nhẹ, Diệp Lăng Thiên cũng chỉ đành thôi, để mặc mẹ của Lý Yến cúi người với mình


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK