Mục lục
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Văn Vũ, tôi cảm thấy anh nên sống trong thế giới động vật.” Hứa Hiểu Tinh có hơi kinh tởm nói.

“Không sao, em bây giờ cảm thấy những điều tôi nói không đúng cũng không sao, đợi một ngày em thật sự trưởng thành rồi thì em sẽ biết, những gì tôi nói không có sai một chút nào, tôi lột chuối cho em.” Văn Vũ một chút cũng không để tâm bắt đầu lột vỏ chuối cho Hứa Hiểu Tinh.

Diệp Lăng Thiên đến cửa hàng tiện lợi ở dưới tầng của bệnh viện mua một lốc nước mang lên tầng, vừa hay đang ôm nước đi lên thì nhìn thấy hội đồng nghiệp của Hứa Hiểu Tinh.

“Các cô sao lại đi rồi? Nào, uống chai nước đi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, vội vàng để thùng nước xuống.

“Không cần đâu, cảm ơn, chúng tôi không uống. Vương tử đồ nướng, tôi cảm thấy anh vẫn nên mau chóng vào phòng bệnh xem đi, nếu như đến muộn anh có thể sẽ hối hận đó.” Nữ giảng viên trẻ tuổi mặt mày đầy ý cười nói.


“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô ấy xảy ra vấn đề gì rồi à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.

“Cái này chúng tôi không rõ, có điều anh vẫn mau chóng qua đó đi. Đến muộn anh có thể sẽ chịu thiệt.” Nữ giảng viên mỉm cười, sau đó một đám cười ầm đi xuống tầng, để lại Diệp Lăng Thiên đầu óc mù mịt.

Diệp Lăng Thiên vác nước rảo bước đi vào trong phòng bệnh, anh thật sự tưởng Hứa Hiểu Tinh đã xảy ra chuyện gì. Vừa đi vào thì phát hiện Văn Vũ ngồi bên cạnh giường bệnh của Hứa Hiểu Tinh, bên cạnh để một bó hoa to, còn các loại hoa quả, Văn Vũ đang lột vỏ chuối cho Hứa Hiểu Tinh, nhìn thấy cảnh này, cả người Diệp Lăng Thiên đều có hơi không tốt.

“Anh sao lại ở đây?” Văn Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào thì rất ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên phớt lờ Văn vũ, để nước xuống đất, xoay người chuẩn bị rời khỏi.

“Hiểu Tinh, anh ta sao lại ở đây?” Văn Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên căn bản không có để ý anh ta, lại quay mặt sang hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Anh đi đâu?” Hứa Hiểu Tinh không có quan tâm anh ta, chỉ hỏi Diệp Lăng Thiên chuẩn bị đi ra ngoài.

“Mua bao thuốc.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Không hút thuốc sẽ chết anh à, lại đây, không được đi đâu cả. Tôi muốn uống nước, rót cho tôi ly nước.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên muốn ra ngoài thì rất tức giận.


Diệp Lăng Thiên dừng lại, sau đó xoay người cầm một chai nước.

“Anh ở đây làm gì?” Văn Vũ nhìn thấy không có ai để ý anh ta thì trực tiếp đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Dùng ly uống hay trực tiếp dùng chai?” Diệp Lăng Thiên giống như không có nhìn thấy Văn Vũ, trực tiếp phớt lờ anh ta mà hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Dùng ly.”

“Tôi nói chuyện với anh anh không nghe thấy à? Tôi nói anh sao lại xuất hiện ở đây?” Văn Vũ có hơi cáu kỉnh rồi.

“Điều này có liên quan gì tới anh? Lẽ nào bệnh viện này cũng bị anh mua rồi?” Diệp Lăng Thiên ngoảnh mặt nhàn nhạt hỏi Văn vũ, sau đó cầm ly của Hứa Hiểu Tinh rót một ly nước cho cô ta.

“Hiểu Tinh, đây rốt cuộc là sao?” Văn Vũ nhíu mày hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Anh nói đây là có chuyện gì sao? Anh không nhìn thấy chiếc giường bên đó à? Tôi bị bệnh, gọi anh ấy đưa tôi đến bệnh viện, anh ấy luôn ở bên chăm sóc tôi, sao hả? Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Có vấn đề gì sao?” Hứa Hiểu Tinh lạnh lùng nói.

“Em từng nói với tôi em với anh ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.” Văn Vũ lần này khả năng là thật sự có hơi tức giận rồi, lạnh lùng nói.


“Đúng thế, nhưng bây giờ tôi và anh ấy có quan hệ rồi. Giữa bạn trai bạn gái cãi nhau phân phân hợp hợp không phải rất thường thấy hay sao? Có gì kỳ lạ chứ?”

“Ý của em chính là hai người bây giờ đã là quan hệ bạn trai bạn gái rồi, phải không?” Văn Vũ cười lạnh hỏi.

“Điều này còn cần hỏi sao? Anh có mắt để nhìn à? Biết tôi tại sao ghét anh như vậy rồi chứ? Anh hủy đi quán nướng đó không phải của người khác, là của Diệp Lăng Thiên, cũng là của tôi, quán nướng đó không những có tâm huyết của Diệp Lăng Thiên, cũng chứa rất nhiều tình cảm của tôi ở trong đó, đối với tôi mà nói, quán nướng đó đại biểu rất nhiều thứ. Mà quán nướng đó đã bị anh hủy đi như thế.”

Hứa Hiểu Tinh rất tức giận nói với Văn Vũ, những lời này của cô ta không phải cố ý muốn nói cho Văn Vũ nghe, mà là những lời này đều là lời trong lòng của cô ta. Quán nướng đó chứa rất nhiều tình cảm của cô ta, đại biểu đoạn thời gian vô cùng tuyệt đẹp của cô với Diệp Lăng Thiên, quán nướng đó từ lúc chọn địa điểm, chọn cửa quán đến lúc kinh doanh, Hứa Hiểu Tinh đều luôn tham gia, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng lại bị Văn Vũ hủy đi như thế, cô ta vô cùng phẫn nộ, cũng rất đau lòng.

Văn Vũ cũng có hơi sững ra, lạnh lùng nhìn Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên ở trước mắt.

“Văn Vũ, tôi hôm nay nói rõ với anh, tôi thích Diệp Lăng Thiên, tôi yêu anh ấy, bây giờ tôi là bạn gái của anh ấy, tương lai tôi còn muốn gả cho anh ấy, giặt quần áo nấu cơm cho anh ấy, sinh con cho anh ấy. Có lẽ anh ấy không có tiền như anh, nhưng anh ấy cũng tuyệt đối không phải loại vô dụng như những lời anh nói, thành công của anh ấy sự mạnh mẽ của anh ta là thứ anh không thể so sánh, cũng là thứ anh mãi mãi không thể nhìn thấy. Anh có tiền có thế, muốn tìm cô gái nào mà không có? Tại sao nhất định muốn quấn lấy tôi? Sau này có thể cho tôi một cuộc sống bình yên, cũng cho chúng tôi một cuộc sống bình yên không? Coi như tôi cầu xin anh, được không?” Hứa Hiểu Tinh nắm tay của Diệp Lăng Thiên nói với Văn Vũ.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK