Mục lục
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Diệp Lăng Thiên ngồi xổm hút thuốc ở chỗ cách bãi đỗ xe không xa, trong lòng có sự bực bội không nói nên lời, chủ yếu là trong lòng thấy mệt.

Đợi cỡ hơn bốn mươi phút mới nhìn thấy Trần Tuấn Lương lái xe đến, Diệp Lăng Thiên vẫy Trần Tuấn Lương, đợi sau khi Trần Tuấn Lương lái xe đến mới mở cửa xe ngồi vào, nói với Trần Tuấn Lương: "Chở tôi đến nhà Lý Yến."
"Anh, hồi nãy lúc em từ khách sạn xuống có gặp Bọ Cạp, Bọ Cạp bảo em chuyển cho anh mấy câu." Trần Tuấn Lương vừa lái xe vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
"Cô ta nói cái gì?" Diệp Lăng Thiên mở cửa sổ, tựa vào ghế hỏi.
"Cô ta nói cô ta phải đi rồi, bảo em chuyền vài lời cho anh, cô ta kêu em nói với anh, có thể lần này cô ta thật sự đã làm sai rồi, nhưng mà cô ta chưa từng muốn làm hại anh, hôm nay cũng là thật lòng thật dạ mà đến tham gia đám cưới của anh, chưa từng muốn phá hủy đám cưới của anh, cô ta thật lòng hi vọng anh hạnh phúc.

Mặc dù cô ta hoàn toàn không muốn anh kết hôn với người phụ nữ khác.

Cuối cùng cô ta còn nói, cho dù là bao lâu, cho dù là anh có yêu cô ta hay không, có cần cô ta hay không, cô ta đều sẽ chờ đợi anh, chẳng sợ trong lòng anh cô ta mãi mãi cũng chỉ là một con bọ cạp nhỏ bé, chỉ là một người em gái bé nhỏ" Trần Tuấn Lương chậm rãi thuật lại lời của Bọ Cạp.

Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe xong Trần Tuấn Lương thuật lại những lời của Bọ Cạp, lại lâm vào trầm mặc, lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Trần Tuấn Lương xoay mặt qua nhìn Diệp Lăng Thiên, cũng không có nói gì với Diệp Lăng Thiên nữa, anh ta biết rằng tâm trạng của Diệp Lăng Thiên giờ phút này khẳng định không tốt lắm.
"Cô ta còn nói gì với cậu?" Diệp Lăng Thiên nửa ngày sau mới hỏi.
"Hết rồi, cô ta nói xong những lời này với em liền đi, anh biết đó, cô ta ngoại trừ nói chuyện với anh, còn lại với bất kì ai cũng chẳng thèm nói nhiều thêm một câu" Trần Tuấn Lương có chút tự giễu mà nói.
"Anh, ngoài ra còn một chuyện nữa em phải báo cáo với anh, đây đã là chuyện của mấy ngày trước rồi, anh luôn vắng mặt, không liên lạc được, khi về anh liền kết hôn nên em vẫn luôn chưa chú ý đến.” Trần Tuấn Lương nhớ đến một chuyện hỏi
"Chuyện gì?"
"Là chuyện của Văn Vũ.

Lưu Thượng Vinh ba bốn ngày trước đã liên lạc với em, nói rằng gần đây ông ta đã bí mật ghi âm rất nhiều cuộc nói chuyện về việc Văn Vũ muốn ra tay với ba và mẹ kế của anh ta, cũng đã bắt đầu bí mật lôi kéo quan hệ với mẹ kế của Văn Vũ.

Ý tưởng của ông ta là sẽ giả vờ vứt bỏ Văn Vũ để làm việc cho mẹ kế của Văn Vũ, sau đó tìm cơ hội thêm mắm dặm muối kể cho mẹ kế của Văn Vũ nghe tất cả những việc mà trước kia Văn Vũ đã làm, những việc mà anh ta đã nói, sau đó lại đưa cho mẹ kế của Văn Vũ đoạn ghi âm của Văn Vũ mà ông ta đã thu lại, cuối cùng đưa cho mẹ kế của Văn Vũ đoạn video mà em đưa cho ông ta.

Ông ta cảm thấy, những cái đó thông qua mẹ kế của Văn Vũ truyền đến ba của Văn Vũ có hiệu quả tốt hơn gấp trăm lần so với việc trực tiếp thông qua ông ta vạch trần Văn Vũ.

Ông ta đang tham khảo ý kiến của anh, xem anh có đồng ý với cách làm như thế của ông ta hay không.

Ngoài ra, em thấy ý của ông già đó có khả năng là muốn anh đưa cho ông ta chút tiền, ông ta muốn có tiền thù lao" Trần Tuấn Lương chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên sau khi nghe xong cười nói: "Quả nhiên là con cáo già, quả thật, giao mấy thứ này cho mẹ kế của Văn Vũ, mẹ kế của Văn Vũ còn không quậy banh nhà sao? Còn không mỗi ngày tìm ba của Văn Vũ làm ầm ĩ chuyện này sao? Hiệu quả khẳng định sẽ tốt hơn so với Lưu Thượng Vinh đi nói.

Lưu Thượng Vinh này làm như vậy thật ra chủ yếu nhất vẫn là tìm một chỗ dựa vững chắc khác, tìm đường lui cho mình ở nhà họ Văn.


Nếu dựa theo kế hoạch trước đó của chúng ta ông ta trực tiếp đi tìm ba của Văn Vũ, như vậy kết quả của ông ta là không được lòng ai cả, ba của Văn Vũ cũng chưa hẳn sẽ nghe lời ông ta nói, cuối cùng ông ta chỉ có nước biến ra khỏi nhà họ Văn.

Mà bây giờ ông ta thông qua cách này chẳng khác nào là đi theo mẹ kế của Văn Vũ, trước mắt, đứa con trai kia của mẹ kế Văn Vũ rõ ràng chính là người đứng đầu nhà họ Văn sau này, ông ta dùng cách lập công này thì địa vị sau này ở nhà họ Văn nhất định sẽ cao hơn bây giờ gấp một trăm lần.

Mà bên này còn muốn lấy tiền của chúng ta, thật sự là một công đôi việc mà."
"Lão già này tính toán nhiều như vậy, vậy có đưa tiền cho ông ta hay không?"
"Đưa, sao không đưa? Lưu Thượng Vinh ông ta có phải là lợi dụng việc đó để ngư ông đắc lợi hay không không có liên quan với chúng ta, tôi chỉ cần ông ta khiến Văn Vũ lâm vào cảnh khốn khổ cùng cực là được.

Một Lưu Thượng Vinh đã có thể khiến Văn Vũ lâm vào cảnh chết đi sống lại, đối với chúng ta mà nói đã bớt được bao nhiêu chuyện chứ, cớ sao mà không làm, chúng ta coi như là bỏ ra chút tiền để tìm niềm vui cũng coi như là không tồi.

Như vậy đi, hai hôm nay tâm trạng không tốt, hai ngày sau tôi đi lấy 3 tỷ, đến lúc đó cậu đưa cho Lưu Thượng Vinh, kêu ông ta làm cho tốt, khiến Văn Vũ càng khó khăn, thê thảm tôi càng cho nhiều tiền.

Ngoài ra, cậu nghĩ cách nắm giữ chút nhược điểm của Lưu Thượng Vinh.

Người này là một con cáo già, vô cùng gian xảo, chúng ta hợp tác với ông ta phải chừa chút đường lui, để có sự bảo đảm cho chúng ta, bằng không lỡ như ngày nào đó ông ta quay đầu cắn ngược lại chúng ta một ngụm liền phiền phức" Diệp Lăng Thiên tựa vào ghế nói.
"Chuyện này em biết, yên tâm, anh, em đã thu thập chứng cứ làm việc xấu của lão già đó rồi, những chứng cứ này đủ để ông ta bị nhốt cả đời, ông ta chắc chắn không dám làm bậy đâu" Trần Tuấn Lương cũng cười lớn, vô cùng tự tin.
"Từ trong công ty chọn hai người mà đích thân cậu huấn luyện, đáng tin, kỹ năng tốt, theo dõi Văn Vũ và Lưu Thượng Vinh cho tôi, nắm rõ nhất cử nhất động của bọn họ, Lưu Thượng Vinh là một con cáo già, Văn Vũ là một con rắn độc, đều phải đề phòng." Diệp Lăng Thiên cuối cùng dặn dò một câu.

Những việc này anh đều giao cho Trần Tuấn Lương đi làm, bây giờ anh thật sự không có tâm trạng quan tâm những việc này nữa.
Diệp Lăng Thiên kêu Trần Tuấn Lương lái xe thẳng đến nhà Lý Yến, sau đó kêu Trần Tuấn Lương ở dưới lầu chờ mình, bản thân thì chậm rãi lên lầu, sau đó gõ cửa nhà Lý Yến.
Người mở cửa là mẹ của Lý Yến.
"Lăng Thiên à, mau vào đi"

"Mẹ, Lý Yến về chưa?" Sau khi Diệp Lăng Thiên vào nhà liền hỏi.
"Cái gì? Nó không ở cùng một chỗ với con sao? Chưa về, vậy nó đi đâu rồi?" Mẹ Lý Yến bắt đầu sốt ruột.
Diệp Lăng Thiên nhìn thấy bà ta như vậy liền vội vàng nói: "Gọi cho cô ấy không được, có thể cô ấy đã về thẳng nhà của con rồi đi.

Cô ấy không sao, lúc nãy cô ấy đã đi đến tiệm váy cưới với Diệp Sương để trả váy cưới rồi, ba đâu rồi ạ? Con đến thăm ba."
Diệp Lăng Thiên nói dối, không muốn mẹ lo lắng.
"Là như vậy à, vậy Lăng Thiên, Yến Nhi thật sự đã mắc bệnh trầm cảm trước khi sinh sao? Hay chuyện này là do con nói bừa" Mẹ Lý Yến tiếp tục hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Chuyện này là thật, sản phụ, đặc biệt là phụ nữ mới mang thai đều bị, chỉ là có người bị nặng chút, có người bị nhẹ chút, bởi vì mỗi người đều khác nhau.

Tình trạng của Lý Yến có thể là hơi nặng chút, nhưng mà cũng không phải là chuyện gì lớn, những chuyện này đều là chuyện bình thường.

Đương nhiên, chuyện này chủ yếu vẫn phải trách con.

Ba mẹ cũng biết, Lý Vũ Hân là bạn gái cũ của con, con cũng không biết hôm nay cô ấy lại đột nhiên xuất hiện, có thể chuyện này đã kích thích Lý Yến.

Nhưng mà cũng không phải là chuyện gì lớn, những người ngồi ở đó đều là bà con bạn bè, con nghĩ xảy ra chút chuyện ầm ĩ mọi người cũng có thể hiểu cho" Diệp Lăng Thiên cố hết sức an ủi mẹ Lý Yến.
"Là như vậy à, là như vậy thì tốt rồi, xảy ra chuyện ầm ĩ cũng chẳng sao, chủ yếu là mẹ sợ hai người các con xảy ra mâu thuẫn.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK