Sửng sốt xong, Cố Liệt mới nhớ tới sở thích đoạn tụ ồn ào ra không ít chuyện của Khương Duyên kiếp trước.
Cố Liệt trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn có Khương Duyên.
Là có ý gì?”
Mục Liêm kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, kết quả chờ tới một câu vô nghĩa như vậy từ Chủ Công, nghi hoặc hỏi lại: “Ta muốn có Khương Duyên ý chính là ta muốn có Khương Duyên, còn có thể có ý gì nữa?”
Mục Liêm nỗ lực nhịn xuống, không dùng ánh mắt nhìn một thằng ngốc để nhìn Cố Liệt.
Hắn thầm cảm thán, mình thật là một phụ tá trung thành và tận tâm quá đi.
Phí công hắn còn vẫn luôn cảm thấy Chủ Công là người thông minh.
Ai, Chủ Công và sư phụ đều kém ghê.
Cố Liệt không thể không nói rõ ràng: “Ngươi, sinh lòng ái mộ hắn?”
Mục Liêm lại như thể bỗng nhiên ngộ ra, ánh mắt sáng ngời, tiếp tục hỏi lại Cố Liệt: “Thì ra đây là ái mộ?”
Hắn nói chuyện lộn xà lộn xộn như thế, làm Cố Liệt hơi cau mày: “Ngươi không biết? Vậy ngươi chạy đến trước mặt bổn vương đòi người cái gì?”
“Ta chỉ không biết đây là ái mộ thôi.
Ta biết ta muốn có hắn, hắn là mật thám của Chủ Công, ta đây tất nhiên phải tới xin Chủ Công lấy người rồi,” Mục Liêm nói rất đúng lý hợp tình, dừng một chút, còn bổ sung, “Ban đầu ta đi hỏi sư phụ, nhưng sư phụ không làm chủ được.”
Cố Liệt tạm gác ti tỉ thứ việc trong đầu sang một bên, mày càng nhăn chặt hơn, hỏi Mục Liêm: “Ngươi muốn có hắn, vậy hắn thì sao? Hắn nghĩ thế nào về ngươi?”
Mục Liêm không cảm thấy có chỗ nào sai: “Cái này phải hỏi hắn thôi, hắn đâu không có ở đây.
Nên là, Chủ Công, ngươi có thể đưa Khương Duyên cho ta không?”
“Hắn là người, không phải đồ vật, bổn vương nói cho ngươi là cho ngươi được?” Cố Liệt nhớ tới đường tình duyên nhấp nhô của Khương Duyên kiếp trước, đặc biệt còn liên luỵ tới thanh danh của Địch Kỳ Dã, giọng nói bất giác trở nên nặng hơn.
Mục Liêm tủi thân thay cho người thương: “Ngài làm chi mắng hắn không phải đồ vật.
Muốn mắng thì mắng ta này.”
Cố Liệt đều bị hắn tức cười.
Có điều câu trả lời lúc này của Mục Liêm, so với mấy câu tự quyết định khi trước, ngược lại còn có sức thuyết phục hơn một chút.
“Mục Liêm,” Cố Liệt nhân nhượng đầu óc người này không tốt lắm, dịu giọng xuống hướng dẫn từng bước, “Ngươi yêu thích Khương Duyên, nhưng không biết có phải hắn cũng yêu thích ngươi không”
Mục Liêm rất có tự tin cắt đứt lời khuyên tận tình của Chủ Công: “Ta cảm thấy hắn cũng rất thích ta đó.”
Cố Liệt bị hắn ụp khoe khoang vào mặt, dứt khoát đổi về giọng điệu bình thường, nghiêm túc nói: “Vậy cứ cho hắn cũng thích ngươi đi.
Ngươi một lòng muốn chết cho thiên hạ ngợi ca, nếu ngươi và hắn ở bên nhau, thì sẽ là đoạn tụ, thanh danh của ngươi nhất định sẽ bị nhơ vì hắn, ngươi còn sẵn lòng không? Dù ngươi sẵn lòng, dù ngươi và hắn lưỡng tình tương duyệt, ngươi chọn chuẩn thời cơ rồi vui vui vẻ vẻ đi tìm cái chết, ngươi để lại hắn một mình trên đời này, hắn biết làm sao bây giờ?”
Mục Liêm trầm mặc.
Cố Liệt thở dài trong im lặng.
Một kẻ điên bị dạy dỗ đến không biết cả yêu thương bản thân mình, phải làm thế nào để yêu một người khác đây?
Mục Liêm không biết nên làm thế nào.
Mặc dù hắn biết sư phụ, sư huynh tiền nhiệm kỳ thực đều không thích hắn, đều đối xử không tốt với hắn, nhưng từ nhỏ hắn đã bị nhồi nhét những điều đó.
Phải làm phụ tá, phải quấy lên phong vân thiên hạ, phải chết trong ngợi ca của thế gian, đều đã cắm rễ trong đầu hắn, khoá lại tầng tầng trong tim hắn, trở thành quy định thói quen.
Hắn căn bản không biết phải bắt đầu sửa từ đâu.
Đầu óc hắn nói cho hắn phải tìm cơ hội để chết.
Nhưng trái tim hắn, xuyên thấu qua vũng lầy chồng chất, không ngừng kiên trì mà nói cho hắn rằng, hắn muốn có Khương Duyên.
Ngoại trừ việc chuyển sang gia nhập Sở quân đi theo tiểu sư đệ, không đúng, là chuyển sang gia nhập Sở quân đi theo sư phụ, đây là lần thứ hai hắn hoàn toàn nghe theo tiếng lòng mình, tự nguyện tự phát, muốn làm một điều gì đó.
Hắn muốn có Khương Duyên.
Hắn rất muốn có Khương Duyên.
Mục Liêm ôm lấy cái đầu đang đau đến như sắp nứt ra, hận không thể dùng đầu đập xuống đất.
Khuôn mặt hắn còn đầy nghi hoặc vì đối thoại lúc ban đầu với Cố Liệt, đáy mắt hắn lại nổi lên tơ máu, từng giọt từng giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống từ đôi ngươi, vậy mà ngay cả vẻ mặt bi thương hắn cũng chẳng thể làm được.
Cố Liệt không đành lòng xem hắn, rũ mắt nhìn Đoạn Trường Chuỷ nằm trên bàn.
“Chủ Công.”
Không biết qua bao lâu, Cố Liệt mới nghe thấy Mục Liêm đang ngồi xổm trên mặt đất mở miệng.
Tiếng nuốt như mắc kẹt đi cùng với lời nói của hắn, dường như cổ họng hắn đang không cho phép hắn nói, đang không ngừng ngăn trở hắn nói ra.
“Ta, vẫn, muốn có, Khương Duyên.”
“Ta không muốn, chết.”
“Ta, muốn Khương, Khương Duyên.”
Nói xong lời cuối, Mục Liêm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Cố Liệt gắt gao, ánh mắt giống như một con chó nhà sợ hãi bị đuổi ra khỏi cửa, sợ hãi Cố Liệt không đồng ý.
Cố Liệt không khỏi động dung.
Hắn thở dài một tiếng: “Ngươi…… Một thời gian nữa, Khương Duyên quay về phục mệnh, ngươi kể lại cho hắn hành động của ngươi ngày hôm nay, nếu hắn bằng lòng cùng ngươi tới gặp bổn vương, bổn vương sẽ trả lời.”
Mục Liêm dập đầu thịch thịch hai lần cho Cố Liệt.
Sau đó hắn ôm đầu, chậm rãi đứng lên.
Hắn đứng thẳng rồi, mới cảm thán với Cố Liệt: “Chủ Công, ngươi vẫn thông minh hơn sư phụ.”
Hắn khôi phục dáng vẻ ngốc ngốc ngày thường, Cố Liệt cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, buồn cười hỏi: “Câu này lại dựa vào đâu?”
Mục Liêm nói rất bình thản: “Sư phụ không biết quan tâm người khác, Chủ Công biết quan tâm người khác.”
Cố Liệt: “Sư phụ ngươi đối đãi với ngươi còn không tốt? Sao ngươi”
“Không phải vậy,” Mục Liêm mặc sức tưởng tưởng tương lai tốt đẹp chờ Khương Duyên trở về là có thể cuỗm hắn vào tay, bất giác lại cướp lời của Chủ Công, “Sư phụ không phải không quan tâm đến người khác, hắn là không biết.”
Gương mặt Mục Liêm toát lên vẻ bi thương, giọng nói lại nhẹ nhàng sung sướng: “Sư phụ còn ngốc nghếch hỏi ngài có khát không có đói không có mệt không, rồi còn lặn xuống Đục Hà để thể hiện trước mặt ngài.
Ngài chỉ cần hắn đánh trận, những việc hắn làm, đều là tốn công vô ích nha.”
Mục Liêm chỉ là thuận tay khoe việc tốt giúp sư phụ, kiếm cái hiền danh trung thành, tận tuỵ.
Nhưng lần này, Cố Liệt chân chân chính chính mà sửng sốt.
“…… Ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
*
Ba đường của Sở quân đều hát vang tiến mạnh, Bắc Yến liên tục bại lui.
Ngoại trừ những thành trì nằm trên cung đường hành quân của Lục Dực vì giữ mạng mà không dám đầu hàng, và Nhan Pháp Cổ từ chối không chấp nhận tướng lãnh Vương gia đầu hàng, tướng lãnh Chúc gia tiếp nhận đại quân của Ngao Qua và Địch Kỳ Dã đều thích làm biếng, chỉ cần dám hàng, bọn họ liền nhận.
Ba ngày trước Cố Liệt trả lại binh quyền cho Địch Kỳ Dã, Địch Kỳ Dã còn không muốn, bị Cố Liệt trực tiếp đá ra khỏi lều chủ soái: “Đừng có lười, đánh nhanh lên.”
Nếu Cố Liệt nói nhanh lên, thì Địch Kỳ Dã tất nhiên sẽ đánh nhanh, tốc độ công thành phải nhanh gấp đôi so với khi Cố Liệt lãnh binh.
Trong lúc nhất thời, cái tên binh thần của Địch Kỳ Dã lại sôi sục lần thứ hai, nổi bật vô song.
Sở quân và Bắc Yến đều cho rằng Sở Vương gõ một gậy cho một quả táo, đầu tiên ra oai phủ đầu với Địch Kỳ Dã, sau đó lại thả Địch Kỳ Dã ra cho đi đánh trận, nói đến cùng chính là đã kiêng kị Địch Kỳ Dã nhưng lại không rời ra được chiến lực của hắn.
Duy độc Địch Kỳ Dã không nghĩ như vậy.
Công thành là chuyện nhỏ, hiểu rõ tâm tư Cố Liệt mới thật sự có chút khó.
Sau khi mật đàm với Mục Liêm xong, Cố Liệt liền có chút trốn tránh hắn, làm Địch Kỳ Dã tức giận đến lôi Mục Liêm ra khảo vấn kĩ càng.
Kết quả Mục Liêm thành thành thật thật kể lại cuộc đối thoại giữa hai người, Địch Kỳ Dã nghe cảm thấy không có vấn đề gì cả, thậm chí cảm thấy lần này Mục Liêm đi một bước như thần, Cố Liệt nghe xong nên thông suốt mới đúng.
Nhưng sao người này không những không thông, còn bắt đầu trốn tránh hắn?
Địch Kỳ Dã nóng nảy bực bội.
Nhưng qua mấy ngày, Cố Liệt lại không hề trốn tránh Địch Kỳ Dã nữa.
Chỉ là đôi khi ánh mắt hắn nhìn về phía Địch Kỳ Dã, thấp thấp thoáng thoáng mang theo điều gì đó mà Địch Kỳ Dã không hiểu, phân không rõ là bi thương, áy náy hay giằng xé.
Hơn nữa thỉnh thoảng Cố Liệt còn sẽ hỏi mấy vấn đề chẳng thể hiểu nổi.
Ví dụ như: “Ngươi thích đồ sứ à?”
Địch Kỳ Dã trả lời thành thật: “Cũng bình thường, ta cũng chưa thấy được nhiều đồ sứ cho lắm.”
Hắn chỉ thích đánh trận, vô tâm chú ý tới mấy món trang trí xa xỉ đó, cũng chưa bao giờ cướp bóc từ phú hào sau khi chiến thắng, nơi nào có thời gian rảnh rỗi đi thưởng thức đồ sứ.
Sau đó trong mắt Cố Liệt lại hiện lên thứ mà Địch Kỳ Dã nhìn không hiểu.
Chẳng lẽ Cố Liệt thích đồ sứ?
Châu nào có đồ sứ tốt?
Từ từ, bổng lộc của hắn có đủ mua đồ sứ không?
*
Cố Liệt chú ý tới sự nôn nóng của Địch Kỳ Dã, có lẽ thái đọ tránh né của mình làm Địch Kỳ Dã không thoải mái, vì thế không hề trốn tránh hắn nữa.
Nhưng những ngày đó Cố Liệt thật sự không có cách nào không chế được bản thân mình.
Mục Liêm dùng một câu bừng tỉnh người trong mộng, khiến Cố Liệt không thể không nghiêm túc suy nghĩ, tất cả những hành động quan tâm Địch Kỳ Dã dành cho hắn, đến cùng có ý nghĩa gì.
Địch Kỳ Dã ở trong lòng hắn, tuy tuỳ hứng, quyết tuyệt, nhưng cũng tuyệt đối phong quang tễ nguyệt (1).
Kiếp trước bởi hiểu lầm phân đào khi mới gặp, đám quan văn và văn nhân đã thêu dệt không ít về Địch Kỳ Dã, bọn họ càng mắng chửi Địch Kỳ Dã, Cố Liệt càng không muốn thành cùng một giuộc với bọn họ, càng không muốn nghĩ về Địch Kỳ Dã theo phương diện suồng sã ấy.
(1) Phong quang tễ nguyệt: Người thẳng thắn, chính trực, trí tuệ rộng lớn
Hơn nữa, kiếp này Cố Liệt chủ động đến gần, còn gỡ bỏ bí ẩn về hai đại ô danh phong lưu và mưu phản của Địch Kỳ Dã.
Kiếp trước Cố Liệt vốn đã chẳng tin lắm, chỉ tức giận vì Địch Kỳ Dã không chịu giải thích, không chịu thượng triều, hiện tại đã gột sạch toàn bộ nghi ngờ, lại càng thêm không muốn oan uổng Địch Kỳ Dã.
Vậy nên bất luận Địch Kỳ Dã thử thế nào, Cố Liệt đều thản nhiên tiếp thu, ức chế bản tính nghĩ nhiều, hay tính toán của mình, không suy đoán lung tung đằng sau lời nói, hành động của hắn liệu có thâm ý gì hay không.
Hai quân thần bọn họ chung sống, thoải mái hơn kiếp trước quá nhiều quá nhiều, trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã trở thành người biết rõ đối phương nhất, cũng có thể thấu hiểu đối phương nhất trên đời.
Nhưng Cố Liệt hấp thụ giáo huấn của kiếp trước, thừa nhận vận mệnh của mình đã định trước sẽ phải cô độc, thê lương, bất cứ ai là gần gũi với mình đều sẽ gặp tai hoạ.
Hắn không nên yêu người khác, cũng không còn mở ra được cõi lòng để yêu người khác nữa rồi.
Vậy nên hắn đã quyết định từ đầu, kiếp này sẽ không cưới vợ, thâm chí lừa gạt thiên hạ, nhận Cố Chiêu làm con.
Hắn sao có thể nghĩ tới, Địch tướng quân mục hạ vô trần (2), không muốn có nửa phân ràng buộc của hắn, sẽ chủ động thích hắn, còn sẽ lấy lòng hắn?
(2) Mục hạ vô trần: kiêu ngạo, tự đại
Sự yêu thích của Cố Liệt dành cho Địch Kỳ Dã, đã để lại dấu vết từ những nuông chiều kiếp trước, kiếp này hắn bỗng nhiên hiểu ra những hành động lấy lòng của Địch Kỳ Dã dành cho mình, nỗi niềm vui sướng trong lòng lớn hơn tất cả những suy nghĩ khác.
Mục Liêm nói Địch Kỳ Dã không biết cách quan tâm người khác, Cố Liệt cẩn thận nghĩ lại đủ kiểu lấy lòng của Địch Kỳ Dã, đúng thật là ngốc đến đáng yêu —— tặng đặc sản thổ sản, không màng an nguy bản thân để chinh chiến vì hắn, hỏi những câu ngốc nghếch mà Cố Liệt nghe xong còn tưởng mình đang bị xem thường.
Nhưng Cố Liệt xuôi theo dòng suy nghĩ ấy trở lại kiếp trước, tức khắc lạnh buốt phế phủ, đóng băng cả trái tim.
Địch Kỳ Dã đánh hạ nửa giang sơn, phong Định Quốc Hầu.
Những thứ Địch Kỳ Dã tặng, công thức làm bánh đậu xanh, đèn lưu li, con thỏ tết từ lá hương bồ, chén sứ đựng hoa súng,……
Lúc sắp chết, Địch Kỳ Dã nói: “Làm sao đây…… Người còn phải sống cô đơn bốn mươi bốn năm nữa, ngươi phải học, học tìm một chút chuyện gì đó thú vị để làm”
Địch Kỳ Dã bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua trái tim, nằm trong lòng hắn đau đến phát run, từng tiếng, chậm rãi gọi.
“Cố Liệt.”
“Cố Liệt.”
……
Người Địch Kỳ Dã gọi là ai?
Là khai quốc Sở Đế, vong Yến phục Sở, dốc hết tâm huyết vì Đại Sở, nhưng lại chẳng bảo vệ nổi một Định Quốc Hầu?
Hay là một Cố Liệt mắt đã mù, tai đã điếc, trái tim đã khoá kín?
Cố Liệt mới hiểu tương tư, đã nếm trải cay đắng ngập đầy của tương tư.
Hắn thiếu một món nợ máu tương tư cách đời, tất cả những gì ghi những gì nhớ đều là cuốn sổ mùi máu, một móc câu một nét bút, sắc bén như lưỡi dao, làm hắn hồn tan ruột đứt, dâng trào bi thương.
Vậy nên mới có mấy ngày tránh né Địch Kỳ Dã như thế.
Nhưng sự nôn nóng và bất an của Địch Kỳ Dã làm hắn tỉnh ngộ, đây đều là lỗi sai của hắn, đều là thứ hắn nên đối mặt, không nên khiến tâm trạng Địch Kỳ Dã phải bất an theo hắn.
Vì vậy Cố Liệt không hề trốn tránh Địch Kỳ Dã nữa.
Cố Liệt không phải không muốn đáp lại phần tình yêu chân thành son sắt này, nhưng ở trước thời điểm đó, hắn cần cân nhắc rõ ràng, đến cùng phải làm như thế nào mới là tốt nhất cho Địch Kỳ Dã.
Kiếp trước Địch Kỳ Dã chết ở trong lòng hắn.
Có lẽ số mệnh hắn thật sự chú định sẽ đơn độc, thê lương, không thể yêu ai, không thể thân cận bất kỳ ai.
—————————————————————-
Lời tác giả: Đương nhiên kiếp trước không phải vấn đề của một mình Chủ Công, nhưng ổng đã quen vơ hết về mình, đây chính là tâm bệnh của ổng, từ nhỏ trên đường đào vong cũng đã quen gánh hết mọi thứ lên lưng mình rồi, vấn đề này cần Địch tiểu ca tới chữa á~
—————————————————————-
Đòn trợ công đỉnh khônggggg, kiếp trước hai người thiếu một Mục Liêm =))).
Danh Sách Chương: