Cố Chiêu lén gọi Cố Liệt và Địch Kỳ Dã là cha mẹ, cũng chỉ ở trước mặt Dung Toại.
Địch Kỳ Dã tất nhiên không biết, Cố Liệt sao, có gì mà Cố Liệt không biết?
Với Cố Chiêu mà nói, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng là cha mẹ nuôi dạy cậu, bồi dưỡng cậu trưởng thành.
Cố Liệt là người dạy dỗ Cố Chiêu, là đối tượng Cố Chiêu ngưỡng mộ và phấn đấu trở thành, là chủ nhân thiên hạ mà Cố Chiêu ngước nhìn, dĩ nhiên chính là nghiêm phụ.
Mà Địch Kỳ Dã, chính là từ mẫu, là người chơi thuyền tự lái với cậu, đối xử với cậu trước sau như một, có thể nhạy bén phát hiện ra sự bất an của cậu.
Cố Chiêu vốn xuất thân từ ăn mày, thấy nhiều tình đời ấm lạnh, dưới sự bồi dưỡng chỉ dẫn của Cố Liệt càng trở nên thông thấu lạnh nhạt, ý chí kiên định, một khi đã nhận chuẩn thì sẽ không thay đổi.
Cậu cũng không thích thay đổi.
Vậy nên, tình cảm bao năm không đổi của Cố Liệt và Địch Kỳ Dã, là điều Cố Chiêu rất thích rất ỷ lại, bất kể người khác nói ra sao, trong lòng Cố Chiêu, ba người họ chính là một gia đình trọn vẹn.
Mặc dù Địch Kỳ Dã không chịu nhận xưng hô này, nhưng thực tế về mặt hành động, hắn và Cố Liệt đều dùng phương thức khác nhau đáp lại chờ mong của Cố Chiêu, khiến lòng Cố Chiêu ngày càng yên ổn.
Đương nhiên, trong lòng Cố Chiêu biết chắc, nếu mình dám gọi tiếng “nương” này ra miệng trước mặt Định Quốc Hầu lần nữa, không chỉ Định Quốc Hầu sẽ tránh né cậu, phụ vương cậu vì dỗ dành lão bà, còn sẽ treo cậu lên đánh một trận.
Cố Chiêu nghĩ rất thoáng, da mặt mẹ cậu mỏng, giáp mặt không được gọi thì không gọi thôi.
Dung Toại tới Đông Cung năm mười sáu tuổi, khi đó hắn vừa mất mẹ, nội tâm thống khổ, cũng may Cố Chiêu là chủ tử dễ gần, Bệ hạ và Định Quốc Hầu cũng đối xử với hắn rất tốt.
Đối với Dung Toại từ nhỏ không có phụ thân mà nói, Bệ hạ là hình tượng của bậc cha chú không thể ưu tú hơn, đó chính là nam nhân trong nam nhân, minh quân trong minh quân, cần chính tự xét đến mức người đứng nhìn phải cảm thấy vất vả.
Bệ hạ lại dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, không có nhược điểm, bình tĩnh thiện mưu, chỉ là nhẹ nhàng giương mắt liếc nhìn một cái, đã khiến cho người khác mềm chân.
Mà binh thần Đại Sở Địch Kỳ Dã, Dung Toại đã từng chính mắt nhìn hắn lấy mạng chó của Ngô Côn dưới chân núi Vô Nhai, cũng chính mắt thấy hắn tiếp nhận mẫu thân dẫn Phong Tộc quy phục.
Dung Toại tập võ lớn lên, cảm tình với vị binh thần Đại Sở này rất phức tạp, mãi đến khi Bệ hạ dẫn bọn họ ra ngoài chơi để mừng sinh nhật Cố Chiêu, Địch Kỳ Dã không chỉ tuỳ hứng hái nấm lung tung, mà lúc bị chỉ ra còn giả vờ không nghe không biết.
Dung Toại trải qua một lần hình tượng đổ vỡ, sau này bất kể là Địch Kỳ Dã bừng bừng hứng thú dẫn Cố Chiêu đi chơi thuyền tự lái, hay kéo con chó béo ở Ngự Thiện Phòng kia đi giảm cân, thậm chí ngày nọ bỗng giật mình nhận ra quan hệ của Bệ hạ và Định Quốc Hầu, Dung Toại đều rất bình tĩnh.
Trời sập xuống có Bệ hạ chống, còn có thể sao nữa.
Năm năm trước, trước đêm làm quan lễ Cố Chiêu không ngủ được, cậu hoàn toàn không muốn dọn ra cung đi lập phủ, nhưng cậu đã mười chín tuổi, cậu biết rõ trách nhiệm của mình, so với sự không muốn trong lòng cậu càng không muốn chống đối Cố Liệt.
Nhưng rốt cuộc tâm trạng vẫn bàng hoàng, vì thế hơn nửa đêm đá Dung Toại đang ngủ ngon lành dậy, phơi ánh trăng, tuỳ ý đi dạo trong cung.
Đi một lát, liền đi tới Thanh Phượng Đài, nơi sẽ làm lễ ngày mai.
Dọc đường Cố Chiêu lặng thinh không lên tiếng, lên Thanh Phượng Đài, đứng ngẩn người một lúc lâu, rồi nói với Dung Toại đang miễn cưỡng trợn tròn mắt: “Hồi cung.”
Thế là lại chuẩn bị đi về, đúng lúc này bỗng nghe thấy tiếng vang.
Ánh mắt Cố Chiêu và Dung Toại nghiêm lại, nhẹ nhàng đi về phía thiên các* của Thanh Phượng Đài. (*thiên các: lầu các bên cạnh)
Trong thiên các có hai tiếng nói, hai tiếng nói không thể quen thuộc hơn.
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ được, đến đây làm gì?”
Đây là Địch Kỳ Dã đang không vui cho lắm.
“Ta sợ ngày mai búi tóc cho Chiêu Nhi không đẹp.
Ngươi giúp ta luyện tập đi.”
Đây là Cố Liệt đang dỗ dành ôn nhu.
Lúc ấy mặt Dung Toại đều tái đi rồi, riêng tư của Bệ hạ và Định Quốc Hầu, nào phải chuyện hắn sao có thể nghe, ngay cả Cố Chiêu cũng không nên nghe.
Hắn dùng ánh mắt ý bảo Cố Chiêu cùng trốn thôi, nhưng Cố Chiêu lại không động đậy.
Dung Toại không biết vì sao mình cũng không động đậy.
Hai người họ đứng ở ngoài thiên các, nghe Cố Liệt tự mình thấp giọng đọc những câu nghi thức “Nhất gia truy bố quan, bất vong bản sơ” (1), chải tóc cho Địch Kỳ Dã ba lần, đeo phát quan ba lần, rồi nói “Kết thúc buổi lễ”.
Địch Kỳ Dã hiểu dụng tâm của Cố Liệt, chỉ cười không nói lời nào.
Cố Liệt cười trêu: “Làm xong lễ thành nhân rồi, có thể gả cưới.
Ngày nào Định Quốc Hầu gả vào Cố gia môn ta đây?”
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hiện tại luôn đi, ngươi gả ta cưới, thế nào?”
Cố Liệt không chút do dự thuận nước đẩy thuyền: “Quá tốt, vậy tướng công, khi nào động phòng hoa chúc đây?”
Địch Kỳ Dã xấu hổ: “Ngươi đứng đắn chút coi! Về ngủ! Đừng để ngày mai làm hỏng quan lễ của Cố Chiêu.”
Nghe tiếng động là Cố Liệt bế Địch Kỳ Dã lên: “Ừ.
Chúng ta về vào động phòng.”
……
Mãi đến khi Bệ hạ và Định Quốc Hầu đi xa, Dung Toại vẫn đang ngơ ngác.
Cách chung sống ngươi đối ta đáp chuyện nhà như vậy, Bệ ha đâu chỉ là sủng Định Quốc Hầu, đây quả thực là yêu đến tận xương tuỷ.
Dung Toại còn đang ngơ ngác, đã nghe thấy Cố Chiêu bên cạnh thở dài thoả mãn, nói: “Cha mẹ ta thật là duyên trời tác hợp.”
Thái tử bị Bệ hạ với Định Quốc Hầu doạ điên rồi?
……
Bọn họ đứng ngoài xem tình cảm của hai gia trưởng, càng xem càng thấy hâm mộ, ngay cả Dung Toại ban đầu cảm thấy không tự nhiên, một năm sau cũng cảm thán với Cố Chiêu: “Nếu sau này ta cưới vợ mà có thể ân ái như cha mẹ ngươi, ta chết cũng không tiếc nuối.”
Lúc ấy Cố Chiêu rất bình tĩnh nói: “Không có khả năng.”
Cố Chiêu phân tích lý luận rành mạch cho Dung Toại, nhưng Dung Toại nghe kiểu gì cũng cảm thấy Cố Chiêu đang khoe khoang, hơn nữa còn là nín ở trong lòng lâu lắm rồi, không có chỗ để khoe, thừa dịp hắn cảm thán để khoe ra hết một lèo.
Cố Chiêu nói: “Cha ta cưng chiều mẹ ta, cưng đến nỗi mỗi món xiêm y của mẹ ta đều là do cha ta chỉ dẫn cục chế y* làm, lớn đến hình thức nhỏ tới hoa văn, tất cả đều là bút tích của cha ta.
Cha ta không chỉ hết mực cưng chiều, còn chung thuỷ, tôn trọng mẹ ta, đừng nói ngồi trên vị trí kia của cha ta, chỉ là gia đình phú quý bình thường, có mấy nam nhân thật sự coi lão bà như nửa tính mệnh?”
*cục chế y: bộ phận chuyên may quần áo
“Mẹ ta đối xử với cha ta, cũng không có chỗ nào để chê.
Vừa gặp đã đơn thương độc mã anh hùng cứu anh hùng, đánh hạ nửa giang sơn Đại Sở, hiện giờ cũng làm rất nhiều việc trong triều.
Được cha ta sủng như thế, nhưng không hề thay đổi chút nào, ngươi biết như vậy hiếm có cỡ nào không?”
Cố Chiêu tổng kết: “Ân ái giống như hai người bọn họ, quá khó.”
Dung Toại bị tình yêu của cha mẹ Cố Chiêu loé mù, vẫn không chịu phục lắm: “Ta không tin chủ tử ngươi không hâm mộ.”
Lúc ấy Cố Chiêu ra vẻ thâm trầm, học ngữ điệu của Cố Liệt nói: “Hâm mộ.
Nhưng đó đã định trước không phải nhân duyên của ta.
Ta nên suy xét bố cục triều đình, cưới mấy nhà trợ lực, mà không phải mong mỏi viển vông ân ái hư vô mờ mịt.”
Lúc ấy Dung Toại nghe lời này xong, còn có chút cảm khái đáng thương sinh ở đế vương gia, chân tình thật cảm đau lòng cho Cố Chiêu một lát, xót xa nói: “Chủ tử, ngươi sống thật không dễ.”
Kết quả năm năm sau, đúng hơn mà nói là tháng trước, Dung Toại nhận được mật tin của vị chủ tử gia này, bên trong bỗng nhiên viết: “Cha ta bảo ta tìm người mình thích, ta cũng muốn thử xem, nhưng tìm người giống như mẹ ta, sao mà khó vậy cơ chứ?
Dung Toại cười vật vã, làm đô uý cùng doanh trại sợ đến run cầm cập.
Hôm nay rốt cuộc gặp lại nhau, cuối cùng Dung Toại bận tâm mặt mũi Thái tử, cũng không có lôi chuyện cũ ra cười nhạo, triển khai vả mặt Cố Chiêu toàn tập, dù vậy vẫn không nhịn được cảm thán một tiếng.
Mặt Cố Chiêu có chút không nén được, nhưng thật sự bị hôn sự phiền tới sầu người, không giả vờ thâm trầm với Dung Toại thân như huynh đệ nữa, than thở nói: “Cưới vợ khó quá.”
Dung Toại nghiêm túc hỏi: “Chủ tử, rốt cuộc ngươi muốn tìm người như thế nào?”
“Ban đầu ta cảm thấy, cha ta muốn để ta cưới ai thì ta cưới người đó, đơn giản thật sự,” Cố Chiêu nhíu mày, “Trước nay ta chưa từng nghĩ tới.”
Nói đến đó, Cố Chiêu lại dở khóc dở cười: “Cha ta phái Trang Tuý cho ta, bảo hắn ghép kiểu mắt kiểu mũi mà ta thích thành lệnh truy nã.”
Dung Toại tròn mắt há mốc mồm: “Cha ngươi thật là dám nghĩ.
Vẽ ra chưa?”
Cố Chiêu thở dài nói: “Vẽ thì vẽ ra rồi, nhưng nhìn được sao? Căn bản không giống người, giống con quỷ khoác da người ấy.”
Cố Chiêu dứt khoát đặt chuyện phiền lòng này qua một bên, nói với Dung Toại: “Không nói mấy cái đó nữa, nói chính sự đi.
Cha ta thật sự không vui, rốt cuộc cái tên ở Hoài Nam Đạo chọc tới mẹ ta như thế nào?”
Vẻ mặt Dung Toại cũng đứng đắn lên, chính thức kể lại sự tình.
Việc này, liên quan tới Đạo đài Hoài Nam Đạo Viên Phỉ.
Viên Phỉ chính là Thám hoa cùng bảng trong kỳ khoa cử mà Lan Duyên Chi đỗ Trạng Nguyên, lúc ấy ở trên kim điện, Địch Kỳ Dã còn mượn hắn để trêu đùa, sôi động không khí triều đình, hắn cũng là người thông minh lanh lợi, tự dùng bản thân nói câu chuyện cười ở chốn thâm khuê, lúc ấy ngay cả Cố Liệt cũng bị hắn chọc cười, vậy nên rất được đại thần trong triều coi trọng.
Nhưng hắn quá thông minh lanh lợi.
Ở hai năm trong kinh thành, Cố Liệt muốn phái hắn đến một địa phương khốn khó để rèn luyện, làm Địch Kỳ Dã nhắc tới với Lại bộ Tả thị lang Ngao Nhất Tùng, trước nay Ngao Nhất Tùng đều nghe huyền ca biết nhã ý, nhưng kết quả dự thảo điều nhiệm trình lên, tên của Viên Phỉ, lại không nằm ở vị trí Cố Liệt nhắm vào, mà là ở Hoài Nam Đạo giàu có đông đúc.
Trong đó phụ trách, là Lại bộ Hữu thị lang Tả Thành Lam.
Cũng không phải Viên Phỉ không có năng lực đến nhậm chức ở Hoài Nam Đoại, cho dù Tả Thành Lam thu nhận chút gì đó, cũng không thể tính là không làm tròn trách nhiệm, bởi vậy Cố Liệt cũng không có ý kiến, duyệt dự thảo này.
Viên Phỉ không biết hắn làm như vậy, mặc dù có được vị trí Hoài Nam Đạo, nhưng Cố Liệt đã cắt đứt ý định bồi dưỡng hắn tiếp tục phát triển, hiện giờ từng bước bò lên đến Đạo đài Hoài Nam Đạo, đã là cao nhất rồi.
Viên Phỉ không chỉ không biết, hắn còn nỗ lực kinh doanh, muốn tiến một bước cao hơn, thậm chí là thăng chức điều về kinh thành.
Viên Phỉ biết Cố Liệt không thích chuyện cạp váy, hối lộ, hắn cũng không dám làm quá rõ ràng, dùng hết tất cả tinh thần thông minh, rốt cuộc chờ tới một cơ hội nịnh bợ quan trên.
Đó là thân thích quanh co lòng vòng của Tri châu Thanh Châu, là đại tài chủ nổi đanh ở địa phương Hoài Nam Đạo.
Người nhà này có thể nói là hoành hành ngang ngược ở Hoài Nam Đạo, ỷ vào quan hệ họ hàng với Tri châu Thanh Châu, người khác cũng không dám tuỳ tiện đi tố cáo bọn chúng.
Người nhà đó còn rất có thiện danh trong giới hoà thượng ở chùa miếu, quyên rất nhiều tiền nhanh đèn, từng quyên góp xây không ít tượng Phật.
Đại phu nhân nhà đó từng mua một ngọc phật Phật Di Lặc, nghe nói ban đầu là một đôi, liền tâm tâm niệm niệm muốn gom đủ một đôi.
Vì thế một cô dâu vừa mới gả đến Thanh Châu, mang theo ngọc phật nhà mẹ đẻ cho tới chùa thỉnh đại sư khai quang, liền gặp xui xẻo.
Nàng chân trước đưa ngọc phật vào chùa, sau lưng ngọc phật đã bị hoà thượng đưa đến trong tay đại phu nhân nhà đó.
Dựa theo cách nói của nhà đó, là do cô dâu này không biết điều, lai lịch ngọc phật cũng rất khả nghi, đại phu nhân cho tiền còn không muốn bán, như vậy hẳn không phải người tốt, cho dù trong lúc tranh chất không biết vì sao đã chết, cũng thật sự không thể trách đại phu nhân thiện tâm nhân từ được.
Hoà thượng trong chùa cũng đứng ra làm chứng, nói người nhà đó đều là Bồ Tát sống, Thần tiên sống thích làm việc thiện, tấm lòng đại phu nhân còn lương thiện hơn cả tiên nữ, nàng quyên nhiều tiền dầu mè như vậy, sao có thể hại người chứ?
Viên Phỉ đương nhiên không thể nhìn thi thể bị quất roi xanh tím khắp người của cô dâu mà nói dối, nhưng nếu trước nay người nhà đó đều là người lương thiện luôn hành thiện tích đức, vậy dĩ nhiên là do đầy tớ trong nhà một lòng muốn bảo vệ chủ nhân, nên đã làm sai chuyện.
Đầy tớ không phải thứ tốt, không liên quan tới nhà chủ nhân.
Nói cách khác, việc này càng chứng minh người nhà đó là người tốt, nếu không phải không thể nhìn người tốt bị ức hiếp, sao đầy tớ lại làm hại người khác chứ? Như vậy cô dâu kia đúng là quá hùng hổ doạ người.
Lúc Viên Phỉ phán vụ án này, Địch Kỳ Dã vừa vặn bước vào Hoài Nam Đạo, vốn dĩ Địch Kỳ Dã chuyên tâm lên đường, hắn vội tới Tiền Đường thỉnh Lan lão gia tử rồi hồi kinh, nếu không phải Viên Phỉ quá thông minh lanh lợi, nhất định muốn mời Định Quốc Hầu hỗ trợ trấn bãi, thì Địch Kỳ Dã cũng không quản được việc này.
Rốt cuộc Viên Phỉ chỉ ở kinh thành hai năm, lại là người khác xứ không có căn cơ, rời kinh thành bảy tám năm nghe nhiều tin đồn thổi, hắn cho rằng Định Quốc Hầu bằng lòng hoà giải thay Bệ hạ, là có thể bằng lòng giả bộ hồ đồ giúp hắn.
Suy cho cùng, Viên Phỉ vừa muốn nịnh bợ cấp trên, lại vừa muốn chạy quy trình dưới mắt Định Quốc Hầu, trốn tránh trách nhiệm.
Cho nên, thời điểm khi Viên Phỉ giả mù mưa sa hỏi “Định Quốc Hầu thấy thế nào”, Địch Kỳ Dã cười, hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn hỏi ý ta?”
Viên Phỉ còn tưởng rằng Định Quốc Hầu đang khách khí với hắn ấy, mừng rơn nói: “Định Quốc Hầu cứ nói.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày, thật sự cứ ăn ngay nói thật: “Làm nhiều chuyện trái với lương tâm, quyên chùa quyên Phật, rất thường thấy.
Đánh chết người còn cắn ngược, mời hoà thượng tới khoác lác thiện tâm Bồ Tát sống, hiếm thấy.
Còn quan phụ mẫu một phương, không xử án tuân theo pháp luật, hùa theo hoà thượng đổi trắng thay đen che chở hung phạm, ta lần đầu tiên thấy.”
Lời này vừa dứt, các bá tánh ngoài nha môn đã không ngừng dập đầu với Địch Kỳ Dã.
Viên Phỉ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đúng là cưỡi lên lưng cọp khó xuống, trong lúc tình thế cấp bách cứng mặt nhìn Định Quốc Hầu, cả giận nói: “Lời này của Định Quốc Hầu, không khỏi quá mức võ đoán.”
Địch Kỳ Dã tháo Tử Sương Kiếm ném cho cận vệ: “Đi gọi Tri châu Thanh Châu tới.”
Sau đó mới quay đầu lại nói với Viên Phỉ: “Chờ ta tháo mũ ô sa của ngươi xuống, lại tới bàn với ta chuyện võ đoán.”
Mặt Viên Phỉ lập tức trắng như tờ giấy.
Dung Toại kể Tri châu Thanh Châu đại nghĩa diệt thân thế nào, tháo mũ ô sa lột quan bào của Viên Phỉ ra sao, sau đó nói suy đoán với Cố Chiêu: “Ta đoán, Bệ hạ có ý định tra xét Tri châu Thanh Châu, Lại bộ Hữu thị lang Tả Thành Lam.”
Cố Chiêu khẽ lắc đầu, nét sắc bén chợt loé qua giữa mày cực kỳ giống Cố Liệt: “Không chỉ như vậy.
Lại bộ Thượng thư.”
Dung Toại thầm ngạc nhiên, sau dó nhớ tới bố trí của Bệ hạ, nhắc nhở nói: “Chủ tử, Bệ hạ quá nửa sẽ phái ngài tra.”
Cố Chiêu nhớ tới nhạc đệm ở cổng kinh thành hôm nay, không thèm để ý mà cười cười: “Đúng lúc.
Nhận chức cha ta cho, ăn bổng lộc của dân chúng Đại Sở, không làm chuyện người, còn dám làm bẩn mắt mẹ ta, cái đám này, có một tên ta tra một tên.”
———————————————————-
Chú thích:
(1) Nhất gia truy bố quan, bất vong bản sơ: nghĩa là, một đội mũ truy bố, không quên nguồn cội, khi làm quan lễ phải “gia quan” ba lần, đây là lần gia quan đầu tiên, dùng mũ “truy bố” (vải đen), ý nghĩa không được quên cái gốc làm người từ gian khó mà đi lên.
Danh Sách Chương: