Diệp Lăng Thiên hơi tức giận, nhưng anh cũng không muốn chọc giận hai cô gái, chỉ thờ ơ nói: “Có lẽ là hai người nhìn lầm rồi.”
“Không thể nào, trong điện thoại của tôi vẫn còn ảnh của anh.” Cô gái cũng là một người cá tính, lập tức lấy điện thoại ra tìm ảnh trong danh mục đã lưu.
“Đừng tìm nữa, anh ấy là bạn trai của tôi.” Đương lúc này thì phía sau truyền ra một giọng nói, Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy Hứa Hiểu Tinh đang xách túi đi tới, sau đó cười nói với hai cô gái: “Sao vậy? Cô giáo thì không thể có bạn trai, cũng không thể yêu đương sao?”
“Không có, cô Hứa, chúng em chỉ tò mò muốn đến xem bạn trai của cô trông như thế nào thôi.” Hai cô gái xấu hổ nói.
“Giờ cũng nhìn thấy rồi, thế nào? Cần tỉ mỉ xem kĩ nữa không?” Hứa Hiểu Tinh bình thản nói, tuy rằng đang cười, nhưng hai cô gái kia cũng cảm giác được Hứa Hiểu Tinh đang tức giận. Nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Sao không nói nữa? Các em là sinh viên, đã trưởng thành rồi thì nên hiểu một số nguyên tắc đối nhân xử thế. Nhiệm vụ chính của các em đó là học tập chứ không phải buôn chuyện. Tất nhiên, các em quan tâm đến giáo viên và cuộc sống riêng tư của tôi, tôi rất cảm ơn các em, nhưng các em quan tâm là chuyện của các em, nhưng xin đừng để sự quan tâm của các em ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, tôi hơi tức giận vì sự quan tâm này.”
“Các em không phải là muốn tìm hiểu xem rốt cuộc anh ấy có phải là bạn trai của tôi không chứ gì? Bây giờ tôi nói cho các em biết, anh ấy chính là bạn trai của tôi, vài tháng trước, người lái chiếc BMW đến tặng hoa cho tôi chính là anh ấy. Nếu các em đến đây chỉ để ăn đồ nướng, hoặc để ủng hộ tôi, tôi cũng nhiệt liệt chào đón, nhưng nếu như các em đến với tâm lý thích xem náo nhiệt hay tò mò muốn xem chuyện đời tư của người khác thì chúng tôi không hoan nghênh.” Hứa Hiểu Tinh lạnh lùng nói với hai cô gái.
“Xin lỗi, cô Hứa. em…” Hai cô gái bị lời nói của Hứa Hiểu Tinh làm cho đỏ mặt.
“Không cần nói xin lỗi, tôi không trách các em, tôi chỉ đang nói cho các em nguyên tắc đối nhân xử thế, hiểu không? Bây giờ các em là sinh viên, hai năm nữa sẽ tốt nghiệp rồi các em sẽ dấn thân vào xã hội, khi học đại học các em không chỉ học những kiến thức trong sách vở mà quan trọng hơn hết là dạy cho các em được cách ứng xử với người khác. Dù sau này làm việc hay sinh sống ở đâu thì điều đầu tiên chúng ta phải làm là tôn trọng người khác, chỉ có tôn trọng người khác thì người khác mới tôn trọng chúng ta. Nhưng những hành vi vừa rồi của hai em là không tôn trọng người khác, biết không? Hãy tự mình kiểm điểm đi. Đây là món nướng của hai em phải không? Sắp xong rồi, Diệp Sương, bỏ vào túi cho hai em đó đi.” Hứa Hiểu Tinh vỗ vỗ vai hai cô gái nói nhỏ, sau đó xách túi đi vào trong cửa hàng, đặt túi lên trên đầu tủ lạnh.
“Bao nhiêu tiền?”
“63 nghìn.” Diệp Sương nói, hai cô gái đưa tiền rồi ảo não rời đi.
“Chị dâu, chị thật bá đạo, thật khí thế, không hổ là chị dâu của em.” Diệp Sương vừa cười nói vừa kéo cánh tay của Hứa Hiểu Tinh.
“Phải không? Sao chị lại không biết chị rất bá đạo nhỉ.” Hứa Hiểu Tinh cũng cười.
“Cô không nên nói những lời vừa rồi, điều này sẽ khiến bọn họ hiểu lầm, cô nên biết, vì chuyện của tôi mà cô đã rất nổi tiếng trong trường rồi.” Diệp Lăng Thiên châm thuốc, ngồi ở trước quầy thịt nướng chậm rãi nói.
“Tôi vốn dĩ đã rất nổi tiếng rồi, anh nghĩ rằng danh hiệu nữ giáo viên xinh đẹp đầu tiên của trường là dễ làm à? Từ khi tôi ở lại và giảng dạy tại trường, đủ loại tin tức về tôi chưa bao giờ là ngừng lại. Việc đầu tiên mà các sinh viên khóa trên đi đón tân sinh viên phải làm đó là nói cho các tân sinh viên biết nữ giáo viên xinh đẹp đầu tiên của trường chúng tôi là ai và trông như thế nào. Chỉ cần tôi đi cùng với một đồng nghiệp nam giờ tan làm là trên đường sẽ có rất nhiều sinh viên lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, ngày hôm sau, trên các diễn đàn và mạng nội bộ của trường cùng với trên Facebook sẽ lập tức có ảnh đó, và còn có vô số suy đoán khác nhau. Tôi cũng đã quen rồi, trước đây tôi cũng có giải thích, nhưng sau đó phát hiện rằng càng giải thích càng không rõ ràng. Cách tốt nhất là dứt khoát thừa nhận, làm cho bọn họ chết tâm, bọn họ cảm thấy không còn gì vui vẻ nữa thì sẽ mất hứng, qua hai ngày mọi chuyện cũng yên lặng trở lại, không còn ai nhớ đến chuyện này nữa. Nhưng bởi vì chuyện này mà quấy rầy hai người, tôi cũng rất ngại.”
Hứa Hiểu Tinh nói chuyện khá hờ hững, có vẻ như cô đã thực sự quen rồi, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Thiên rất khó chịu thì cô mới thấy buồn bã.
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô thôi.” Diệp Lăng Thiên khẽ nói, sau đó đứng dậy.
“Cô Hứa, thật sự là cô, cô thật sự ở đây.” Một nhóm học sinh khác đi tới, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh thì rất kích động mà nói.
“Đúng vậy, tôi ở đây. Các em muốn ăn gì thì cứ gọi, nhưng tôi phải nói trước với các em, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, nhưng lời không nên nói thì đừng nói, cũng đừng hỏi, OK?”
Hứa Hiểu Tinh chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy bọn họ “tò mò mà đến” thì cô lại hơi tức giận, sau khi nói xong, cô đi tới bàn bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, mở Facebook lên, bắt đầu gõ: “Hôm nay không biết là ai nhàm chán mà lại đăng mấy tấm ảnh của tôi và bạn tôi, thậm chí còn làm cho rất nhiều bạn học suy diễn lung tung. Tôi sẽ giải thích rõ ở đây một vài điều, thứ nhất là người đàn ông mà các bạn nhìn thấy trong ảnh thực sự là bạn trai của tôi, hơn nữa, người mà các bạn chụp được trước đó cũng là anh ấy. Còn về chuyện các bạn thắc mắc tại sao mấy tháng trước anh ấy lái xe BMW đến đón tôi mà hôm nay lại đi bán đồ nướng thì tôi nghĩ không có gì mâu thuẫn trong chuyện này, phải không? Anh ấy chỉ là một người đàn ông rất bình thường, lần đó sở dĩ lái BMW, là bởi vì bạn của tôi mời hai chúng tôi đi ăn cơm, bạn tôi có việc bận nên mới để cho anh ấy lái BMW đến đón tôi, chiếc xe đó cũng là của bạn tôi, chỉ có như vậy thôi, hy vọng mọi người đừng suy diễn lung tung nữa.”
“Thứ hai, việc mở quán thịt nướng là thật, nghe nói nhiều bạn sinh viên khinh thường công việc này, điều tôi muốn nói ở đây là công việc này là dựa vào sức lao động của chính mình để kiếm tiền, không ăn trộm, không cướp giật, các bạn có quyền gì mà khinh thường? Là một giáo viên, mặc dù tôi không thể thay đổi những suy nghĩ vặn vẹo của toàn xã hội, nhưng tôi vẫn hy vọng học sinh của tôi sẽ không hình thành nên những suy nghĩ chỉ biết chú trọng tiền bạc như vậy. Đồng tiền chắc chắn là một trong những tiêu chí đo lường kết quả lao động của một người, nhưng nó không thể là thước đo thành công và giá trị của một người. Công việc bán đồ nướng rất tốt, là việc kinh doanh đúng đắn, còn có thể tạo ra GDP cho đất nước, kích cầu nhu cầu bên trong.”
“Ngoài ra, người tôi yêu là anh ấy, không liên quan gì đến việc anh ấy lái BMW hay bán đồ nướng, tôi cũng rất cảm ơn tất cả các sinh viên đã quan tâm đến tôi. Thứ ba là gần đây có rất nhiều sinh viên tò mò đến quán đồ nướng để xin việc, bản thân biết nghĩ đến việc kiếm tiền rất tốt, được mọi người đến ủng hộ, tôi rất cảm động. Nhưng tôi hy vọng rằng mọi người đến đây để ăn đồ nướng chứ không phải để xem náo nhiệt, càng không hy vọng mọi người hỏi chuyện khác, tôi cảm thấy việc này rất không phù hợp. Tôi chỉ là một giáo viên, không phải là minh tinh nổi tiếng, anh ấy cũng chỉ là một ông chủ nhỏ của một cửa hàng bán đồ nướng mà thôi.”
“Thứ tư, cũng là điều vô cùng quan trọng, ai cũng còn là sinh viên, nhiệm vụ chính là học hành, thời gian rảnh sau tiết học cũng nên trau dồi một số sở thích khoa học, tích cực, trân trọng cuộc sống này, tránh xa những chuyện tầm phào. Cuối cùng tôi sẽ làm một bài quảng cáo quán thịt nướng đùi dê nướng ở đường phía sau, vừa ngon vừa rẻ, hoan nghênh mọi người đến, cảm ơn mọi người.”
Hứa Hiểu Tinh sau khi gõ xong chữ cuối cùng, cô nhấn gửi, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô chỉ đùa một chút mà thôi, không ngờ lại tạo thành cục diện này. Cô tức giận không phải vì sinh viên quấy rầy cuộc sống bình thường của cô, mà là vì những người này quấy rầy Diệp Lăng Thiên, cô biết Diệp Lăng Thiên là người không thích những chuyện thế này, cô cảm giác được Diệp Lăng Thiên tức giận nên cô mới tức giận như vậy.
Danh Sách Chương: