"A a, lại tránh, lại tránh." Toàn bộ sắc bén rìu chặt tới trên chỗ ngồi, nữ nhân váy đỏ nghiêng đầu lệch ra, khóe miệng toét ra một đường cong quỷ dị, tròng mắt nhìn chằm chằm hai người, sau đó một lần nữa giơ búa lên, hướng về Quý Thư chặt qua.
Thân thể ả tính dẻo dai rất tốt, cho người ta một loại cảm giác lúc nào cũng có thể sẽ bẻ đến được, chân nhuốm máu lỗ mãng giẫm ở trên mặt đất, cười khanh khách đứng lên.
Trầm Mộc Bạch đột nhiên bị đẩy một cái, cả người nhào về phía bên trong toa tàu, còn chưa kịp đứng lên, liền nhìn thấy Quý Thư chật vật tránh ra cái thanh rìu kia.
"Mẹ." Cô trầm thấp mắng một câu.
Sau đó giẫm ở trên chỗ ngồi, đột nhiên hướng về trên lưng nữ nhân váy đỏ đánh tới, nắm chắc đầu ả, khiến ả ngửa ra sau.
Nữ nhân lảo đảo, cổ hiện lên ra một loại đường cong vặn vẹo quay lại, tròng mắt nhìn chằm chằm cô.
Máu tươi rò rỉ từ vết thương huyết nhục trắng dã chảy ra, nhưng là đối phương hành động vẫn không có nhận hạn chế, cười khanh khách một tiếng, "Cổ, muốn đứt, Bảo Bảo.."
Trầm Mộc Bạch tê cả da đầu một lần, chăm chú mà nắm lấy tóc ả.
Quý Thư từ dưới đất bò dậy đến, dò xét một lần chung quanh, ở trên giá để hành lý cầm lấy một cái ba lô màu đen, hung hăng hướng nữ nhân đánh tới.
Nữ nhân váy đỏ cong vẹo ngã xuống, nhưng là trong tay vẫn là chăm chú nắm chặt rìu, Quý Thư hung hăng đấm vào đầu ả, thái dương mồ hôi nhỏ xuống xuống dưới, hai má bên cạnh khẽ run một lần.
Nữ nhân đầu bị nện đến đầu rơi máu chảy, nhưng là ả vẫn như cũ dùng tròng mắt tích lưu lưu nhìn chằm chằm hai người, cười khanh khách lên, sau đó từ dưới đất giãy dụa lấy liền muốn ngồi dậy.
Trầm Mộc Bạch thấy không ổn, vội vàng nói, "Quý Thư, đừng đập, chúng ta chạy mau."
Quý Thư đập mấy lần, lôi kéo tay cô một đường từ xe lửa bên trong lao nhanh.
Nữ nhân váy đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo từ dưới đất bò dậy, sau đó kéo lấy cái thanh rìu kia, đuổi đi theo.
Đẩy cửa ra, Trầm Mộc Bạch Quý Thư hai người một trước một sau nhảy xuống.
Nữ nhân váy đỏ rất mau đuổi theo tới, rìu trên mặt đất kéo đi tạo ra thanh âm lộ ra càng là chói tai.
Trầm Mộc Bạch không dám quay đầu, sợ mình sẽ bị đuổi kịp, cô cứ như vậy chăm chú mà nắm lấy tay Quý Thư, đối phương cũng chăm chú mà bắt lấy cô, hai người cứ việc tình trạng kiệt sức, nhưng một giây đồng hồ thời gian cũng không có trì hoãn.
"Quý Thư, chờ chút.." Trầm Mộc Bạch đã nhận ra không đúng.
Quý Thư hơi thở hổn hển, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch nuốt nước miếng, "Cô ta không thấy."
Quý Thư cẩn thận lắng nghe, quả nhiên không có nghe được cái thanh âm kia, vốn dĩ động tác chậm lại.
Hai người ở bên trong nhà ga ngừng lại, sau đó hướng về bốn phía nhìn lại, quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh nữ nhân váy đỏ kia.
Trầm Mộc Bạch không dám buông lỏng cảnh giác, đi đứng khống chế không nổi đang phát run.
Quý Thư cũng không tốt hơn chỗ nào, môi hắn hơi trắng bệch, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống, rõ ràng là đã tiêu hao hết thể lực.
"Chẳng lẽ cô ta và những người kia một dạng hư không tiêu thất?" Trầm Mộc Bạch có chút nghĩ không thông.
Quý Thư lắc đầu, "Không rõ ràng." Hắn thở nhẹ thở ra một hơi, mắt đen kịt nhìn đi qua, "Chúng ta đầu tiên đi đến chỗ nào?"
Trầm Mộc Bạch vừa định nói chút gì, cô cảm giác được chân mình bị một cái tay bắt được.
Trong nháy mắt đó rùng mình không phải nói giả, cô chậm rãi cúi đầu xuống, thân thể nữ nhân váy đỏ dán ở trên mặt đất, cổ vặn vẹo ngửa mặt lên, khóe miệng toét ra một đường cong quỷ dị, cười khanh khách lên, "Bắt được rồi, Bảo Bảo."