Trong phòng tiếng xột xoạt dừng lại, không đầy một lát, Tình Tình lộ ra nửa người, mắt đen kịt nhìn đi qua, "Chị?"
Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cô bé, mở miệng nói, "Chị có thể đi vào ngồi một lát sao?"
Tình Tình mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ gật đầu.
Sau khi thiếu nữ đi vào, cô bé nắm chặt cái kéo sau người.
Trầm Mộc Bạch ở bên cạnh giường ngồi xuống, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó xoay người đem một mảnh vải rách nhặt lên.
Tình Tình chú ý tới động tác của cô, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, hai tay như cũ đặt ở sau lưng.
Trầm Mộc Bạch giống như là không nhìn thấy một dạng, tùy ý nói, "Búp bê vải hỏng kia cua em đã ném rồi sao?"
Tình Tình có chút khẩn trương nhìn thiếu nữ, nhẹ gật đầu.
Trầm Mộc Bạch cười cười, "Có thể cùng chị nói về Tiểu Hoa sao?"
Tình Tình trầm mặc một hồi.
"Vì sao đột nhiên không muốn nói nữa?" Trầm Mộc Bạch hỏi.
Tình Tình vẫn là không nói lời nào.
"Chị vừa rồi nhìn thấy mèo đen kia." Cô nói, ánh mắt ở trên mặt cô gái dao động.
Quả nhiên, bé gái ngồi ở trên giường ánh mắt hơi sáng.
"Em là thích nó.." Trầm Mộc Bạch chậm rãi nói, "Hay là thích ngược đãi nó?"
Nữ hài ngửa mặt lên, không chớp mắt nhìn sang.
"Là cái sau đúng không?" Trầm Mộc Bạch nói.
Tình Tình an tĩnh nhìn cô, chỉ là khóe môi lại là có chút cong lên, "Chị thật thông minh."
Trầm Mộc Bạch lại nói, "Em nói Tiểu Hoa là người bạn sát vách của em đúng hay không? Cô bé vô ý phát hiện em ngược đãi mèo, nhưng là cô bé cũng không có biện pháp ngăn cản em."
"Chị muốn nghe? Em đối với những con mèo kia đều làm cái gì không?" Tình Tình đột nhiên chen vào nói, ngoẹo đầu nhìn cô, "Em còn đem em gái mấy tháng tuổi làm té chết, mẹ khóc đến rất thương tâm."
Trầm Mộc Bạch lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tình Tình lấy ra cái kéo, vén chăn lên những con búp bê vải kia đều hiển lộ ra.
Tất cả búp bê vải thân thể hoàn toàn thay đổi, cô bé tiếp tục cắt búp bê nói, "Mẹ nói em có bệnh, mua cho em rất nhiều thuốc. Bà ấy không muốn để cho người khác biết bản thân có đứa con bị bệnh, cho nên để cho Tình Tình trong trường học giả ngoan, trả lại mua búp bê vải cho Tình Tình."
"Em không thích những con búp bê vải kia." Tình Tình chậm rãi nói, "Sau đó mẹ nói phải sinh em gái cho em."
"Em gái nho nhỏ, rất giống những con búp bê vải kia."
Trầm Mộc Bạch sắc mặt phức tạp, một lát vậy mà không biết nói cái gì.
Dù sao ở thời điểm đối phương không có lộ ra sơ hở, bé gái trừ bỏ tính tình trầm mặc an tĩnh chút, nhưng lại không hề giống bộ dáng tâm lý có tật bệnh.
Nhưng Tình Tình lại ngẩng đầu, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm cô "Mẹ tức giận liền sẽ mắng em, cho nên chị muốn làm gì em?"
Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Chị không muốn đối với em như vậy, chị chỉ là muốn xác nhận một việc mà thôi."
Tình Tình có chút không rõ ràng cho lắm nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch đứng người lên, nhìn cô bé nói, "Em cảm thấy tiếp đó, người chết trước là em hay là chị?"
Tình Tình ngây ngẩn cả người.
Trầm Mộc Bạch không chờ cô bé đáp lời, quay người ra khỏi phòng.
Đi qua lần nói chuyện này, cũng không có tâm tình đi phòng khách, Trầm Mộc Bạch về tới gian phòng của mình nằm xuống.
Cô thở dài một hơi, nhắm mắt lại cẩn thận chải chuốt ký ức của nguyên chủ.
Phàm cũng là người bình thường đều sẽ phạm sai lầm nhỏ, cũng không có tội gì không thể tha thứ.
Nhưng là không thể cam đoan, cỗ thân thể này có thể còn sống ra ngoài.
Bất quá bây giờ chủ yếu nhất là, ứng phó Ogud, Trầm Mộc Bạch có chút đau đầu nghĩ đến.
Cô không có khả năng không ngủ, cho nên cũng chỉ có thể nhắm mắt lại.