Đối phương trông mong nhìn quả lê trong tay cô, trầm mặc đứng tại chỗ bất động, không có ý nghĩ muốn đi lên.
Trầm Mộc Bạch không khỏi có chút bật cười, vừa định tiến lên, liền bị Hạ Trạch Vũ ở một bên kéo lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, nghi ngờ nói, "Sao vậy?"
Hạ Trạch Vũ đôi mắt thâm thúy nhìn cô, ngữ khí trầm giọng nói, "Cô nói hái cho tôi."
Trầm Mộc Bạch ngẩn người, nhìn thoáng qua ba quả lê trong tay, cười cười, đem bên trong một quả đưa cho hắn, "Ầy, không đủ tôi còn có thể lại hái."
Sau đó đi đến trước mặt người bệnh nhân kia, đem quả lê còn lại cho hắn ta, "Anh có phải cũng muốn hay không?"
Bệnh nhân là một nam nhân trung niê hơn ba mươi tuổi n, thoạt nhìn có chút đần độn, sững sờ nhìn cô một hồi, sau đó trì độn nhẹ gật đầu.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn ta không có ý nghĩ đưa tay ra, liền kéo lấy một cái tay của hắn ta, đem quả lê lau sạch nhét tới, "Có thể ăn."
Bệnh nhân nhìn cô một cái, thẳng tắp đứng tại chỗ, không có ý nghĩ cần đi.
Trầm Mộc Bạch thấy thế, xoay người hướng về Hạ Trạch Vũ đi đến.
Đối phương sắc mặt ảm đạm không rõ nhìn chằm chằm bên này.
Cô nhìn một chút quả lê trong tay hắn nói, "Sao vậy? Anh cảm thấy không đủ sao? Cái kia tôi lại lên hái mấy quả."
Trầm Mộc Bạch vừa định lại lên cây hái mấy quả, Hạ Trạch Vũ giữ lại tay cô, đem bờ môi mím thành một đường thẳng, lắc đầu.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn một mực nhìn lấy người bệnh nhân kia, sợ lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vội vàng kéo tay hắn, "Chúng ta đi tới bên kia ăn lê."
Mùi vị quả lê không phải rất ngọt, nhưng là có loại mùi thơm ngát nhàn nhạt, Trầm Mộc Bạch trước cắn một cái, lúc này mới giúp Hạ Trạch Vũ lau sạch sẽ đưa tới, "Quả lê ăn rất ngon, anh cũng nếm thử."
Đối phương nhìn cô một hồi, tiếp nhận quả lê cắn một cái.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn ăn, bản thân tiếp tục cúi đầu cắn quả lê trên tay.
Cô không có chú ý tới là, lúc cô cúi đầu trong nháy mắt đó, Hạ Trạch Vũ thẳng hướng về phương hướng vừa rồi nhìn thoáng qua, trong mắt lệ khí chợt lóe lên.
Hoạt động mấy giờ, liền đến thời gian uống thuốc ăn cơm.
Vẫn như cũ đem thuốc vụng trộm giấu đi, Hạ Trạch Vũ toàn bộ hành trình ngoan ngoãn phối hợp động tác của cô, cặp mắt kia thẳng tắp nhìn cô chằm chằm.
* * *
Thời tiết, mưa.
* * *
Buổi chiều sau khi cơm nước xong, các bệnh nhân liền tập trung ở cùng một chỗ xem tivi.
Trầm Mộc Bạch cùng Hạ Trạch Vũ ngồi chung một chỗ, chương trình truyền hình hài kịch mở cũng là tương đối ôn hòa, cô xem nhưng lại rất say sưa.
Giống như là nhớ tới thế giới hiện thực, cô giả bộ như lơ đãng nói, "Hạ Trạch Vũ, anh nhớ anh trước kia là làm gì sao?"
Trên tư liệu, đối phương có được một tập đoàn công ty, là bên trong giới có tên thương nghiệp cá sấu lớn, không biết bên trong thế giới tinh thần đối phương có được thân phận đồng dạng hay không, hoặc là trong tiềm thức có ấn tượng này.
Hạ Trạch Vũ nhìn người bên cạnh, cô lông mi dài mà cong vểnh lên giống như là một cái lông vũ phá quét vào trái tim của hắn, hắn nhịn xuống xúc động muốn sờ lên, nắm quả đấm một cái nói, "Không nhớ rõ."
Mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng Trầm Mộc Bạch vẫn không khỏi có chút thất vọng, nhưng rất nhanh phấn chấn lên, cô cảm thấy mục tiêu nhiệm vụ lần này không có mao bệnh gì, chỉ cần thời gian, nhiệm vụ hoàn thành cũng là chuyện sớm muộn.
Xem tivi xong, các bệnh nhân liền phải uống thuốc nghỉ ngơi.
Nhân viên trực theo bảng giờ giấc để đổi, đến phiên Trầm Mộc Bạch còn có vài ngày, cho nên cô xác nhận Hạ Trạch Vũ đi ngủ xong, mình cũng về tới trong kí túc xá của y tá.