Đối phương đè lại cái ót cô, miệng trọng trọng hôn, đồng thời dùng cái tay còn lại không an phận bắt đầu di động.
"A.." Hô hấp đều muốn bị cướp đoạt, Trầm Mộc Bạch có chút khó nhịn phát ra âm thanh.
Hết lần này tới lần khác đầu lưỡi trong miệng còn không ngừng liếm lấy điểm mẫn cảm của cô.
Trong bóng tối cho dù không nhìn thấy đối mặt phương, Trầm Mộc Bạch lại có thể cảm nhận được cặp mắt rực nóng kia đang nhìn mình chằm chằm, cô da mặt phát nóng nhìn qua chỗ khác.
Quý Thư từ trong miệng cô lui ra, nhập thân vào bên tai cô nói, "Hửm? Như vậy thì đã không chịu nổi?"
Trầm Mộc Bạch hơi thở hổn hển, "Quý Thư.. Tôi sai rồi.."
"Sai ở đâu?" Quý Thư cười khẽ một tiếng, trong cổ họng mang theo cảm giác vui thích quỷ dị, tay từ bên trong vạt áo cô lần nữa dò xét tiến vào.
Trầm Mộc Bạch đôi mắt ẩm ướt, có chút toàn thân như nhũn ra, thấp giọng ủy khuất nói, "Tôi về sau sẽ nhận ra."
"Ngoan." Quý Thư nhéo nhéo thịt mềm bên cạnh gò má cô.
Trầm Mộc Bạch trong miệng cũng là khí tức thuộc về hắn, có chút khó nhịn muốn đưa tay đi bắt cái tay không an phận kia, "Đừng.."
Quý Thư nắm được cằm dưới của thiếu nữ, đem ngón tay thò vào bên trong miệng cô, sau đó quấy đầu lưỡi mềm mại.
"A.." Trong bóng tối Trầm Mộc Bạch có chút trợn tròn đôi mắt, lại bị đối phương ác liệt dùng ngón tay quấy trộn lấy, trêu đùa lấy.
Nước đọng theo khóe môi trượt xuống, Quý Thư cảm thụ được cái xúc giác mềm mại kia, đôi mắt huyết hồng trở nên càng ngày càng thâm thúy sền sệt.
Trầm Mộc Bạch dùng hai tay kháng cự, toàn thân lại trở nên càng ngày càng bất lực.
Quý Thư thấy thân thể thiếu nữ cuộn rút lên, lúc này mới đem ngón tay ra.
Sau đó liếm sạch nước đọng dính đầy phía trên, nghiêng thân đè lên.
Trầm Mộc Bạch còn đang có chút xả hơi, thình lình không đề phòng lại bị hôn.
Đối phương biết rõ nhược điểm của cô, ác liệt trêu đùa lấy.
Thẳng đến cô nhịn không được nghẹn ngào cầu xin tha thứ, lúc này mới buông tha.
Trầm Mộc Bạch phát giác được hắn động tình, nhưng là lực khí toàn thân đã không thấy, tự nhiên cũng liền sợ hãi ứng phó chuyện sau đó, "Đừng.. Quý Thư.. Tôi không muốn.."
Quý Thư khẽ cắn chặt vành tai cô, "Lúc này mới vừa mới bắt đầu."
Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng cảm giác đồ vật của hắn, đưa tay dò xét tới, "Tôi cho.. anh làm.. Hôm nay đừng làm.. tôi mệt mỏi quá."
Thiếu nữ bị khi phụ đến thanh âm trở nên mềm nhu truyền vào trong lỗ tai, Quý Thư mắt sắc càng ngày càng sền sệt, yết hầu có chút nhấp nhô, phát ra âm thanh quỷ dị vui vẻ, sau đó có chút nghiêng mặt nói, "Được."
Trầm Mộc Bạch sắc mặt nóng lên tới gần.
* * *
Trên thực tế, lời nói dễ dụ như vậy cũng không phải là Quý Thư.
Trầm Mộc Bạch cơ hồ tay cũng sắp gãy, thật vất vả mới giải thoát, rồi lại bị đè lên giường hôn sâu một trận.
Mắt thấy cô lại muốn bị khi dễ đến không được, phía dưới biệt thự truyền đến một tiếng vang kịch liệt.
Quý Thư thân thể có chút dừng lại, không hề bị lay động tiếp tục hôn người dưới thân.
Trầm Mộc Bạch thở một hơi, "Có người muốn vào đến."
Quý Thư nắm vuốt lòng bàn tay cô, vẫn như cũ không hề bị lay động.
Thẳng đến phía dưới thanh âm càng ngày càng vang, càng lúc càng lớn, hắn mới đứng lên.
Trầm Mộc Bạch có chút may mắn, nhưng là trực giác nói cho cô, Quý Thư hiện tại tâm tình thật không tốt.
Có chút cẩn thận từng li từng tí đứng lên, sau đó giật giật tay áo đối phương, "Muốn đi xuống xem một chút sao?"
Quý Thư kéo tốt quần áo cô, ngữ khí lộ vẻ cười nói, "Đương nhiên muốn."
Trầm Mộc Bạch không khỏi vì người phía dưới yên lặng đốt một ngọn nến.