"Không nha, trường học bá làm sao lại thua, hắn đánh nhau không phải lợi hại nhất sao?"
"Tống Thất Thất này kích cỡ nhỏ như vậy, chẳng lẽ khí lực thật có lớn như vậy?"
Tiếu Triết Vũ là một người trong đó nhất xoắn xuýt, rõ ràng cảm thấy Tịch ca hẳn là thắng, nhưng là vì sao lại đột nhiên thua.
Trầm Mộc Bạch vừa sợ vừa nghi một hồi lâu, cảm thấy đối phương là có phải nhường cho bản thân, nhưng là nghĩ lại, Tịch Chiến dựa vào cái gì nhường cho bản thân, hắn không phải thích nhất đánh nhau sao.
Thế là càng ngày càng hùng hồn, "Lúc này mới không phản đối."
Tịch Chiến nín cười, "Ừm, liền xin nhờ lớp phó học tập thay tôi ra mặt."
Tại sau khi thiếu nữ một mặt phù phiếm đi, Tiếu Triết Vũ nhịn không được nói, "Tịch ca, cậu mới vừa rồi là không phải nhường?"
Tịch Chiến đem khẩu trang kéo lên, "Hửm? Có sao?"
Tiếu Triết Vũ khẳng định nói, "Cậu có, cậu là cố ý thua."
Tịch Chiến chậm rãi quay đầu nhìn Tiếu Triết Vũ, ngữ khí lười biếng nói, "Không, tôi là thực thua."
Tiếu Triết Vũ "..."
Tiếu Triết Vũ mặc dù không biết Tịch ca muốn làm gì, nhưng là cái này trong lòng đã có chút hư, "Tịch ca, không phải đâu, cậu thực dự định để cho Tống Thất Thất một người đi?"
"Tôi lúc nào nói để cho cô ấy đi một mình?" Tịch Chiến nhìn Tiếu Triết Vũ một cái.
Tiếu Triết Vũ, "..."
Thật đúng là chưa nói qua, cho nên lớp phó học tập đến lúc đó thực sẽ không xù lông sao?
* * *
Trầm Mộc Bạch xù lông nhưng lại không xù lông, cô không yên lòng quá tam ba bận lập lại, "Đến lúc đó cậu không thể đi ra, cũng không thể đánh nhau, rõ chưa?"
Tịch Chiến đi ở phía sau cô, vóc dáng cao cao rước lấy không ít ánh mắt, mặc dù đeo khẩu trang, nhưng là chỉ nhìn con mắt cùng lông mày lộ ra một cách đơn thuần liền có thể làm tim người ta gia tốc đập nhanh hơn.
Hắn một bên thờ ơ đáp, ánh mắt rơi vào xoáy tóc trên đỉnh đầu thiếu nữ thoạt nhìn dị thường nhu thuận đáng yêu.
Muốn sờ.
Tịch Chiến nghĩ như thế, thế là hắn cũng theo làm như vậy.
Trầm Mộc Bạch thình lình bị một cái tay to chụp lên, giật nảy mình, quay đầu ngẩng mặt lên trừng mắt về phía nam sinh, "Cậu muốn làm gì?"
Tịch Chiến bình tĩnh nói, "Chỉ là đột nhiên phát hiện lớp phó học tập chỉ có cao tới chỗ này của tôi."
Trầm Mộc Bạch giận, còn có thể nói chuyện cẩn thận hay không.
Tịch Chiến ánh mắt đặt ở trên người cô gái, tâm bị không nhẹ không nặng mà trêu chọc một lần, hắn bất động thanh sắc đem khẩu trang kéo lên một chút, sau đó cúi đầu chơi điện thoại.
Không chỉ có muốn sờ, còn muốn ôm.
Trầm Mộc Bạch còn không biết ý nghĩ người sau lưng, cô lúc này đã không sai biệt lắm đi tới mục đích, thế là dừng bước lại, quay đầu lại nói, "Được rồi, cậu đứng ở chỗ này chờ tôi, tôi rất nhanh liền trở về."
Tịch Chiến cúi đầu, lông mày đẹp mắt nhíu một lần, "Nhìn đến lớp phó học tập đối với mình rất có lòng tin."
Trầm Mộc Bạch bộ mặt chân thật đáng tin nói, "Không phải liền là mấy cái lưu manh sao."
Thiếu nữ thời điểm nói câu nói này, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ mềm mại, mang theo thanh âm mềm nhu chẳng thèm ngó tới, không nửa điểm uy lực còn chưa tính, sẽ chỉ làm trái tim người mềm nhũn.
Tịch Chiến nín cười, "Ừm, tôi chờ cậu."
Thế là Trầm Mộc Bạch đi.
* * *
Phạm Tân Dương một mực ký hận chuyện liên quan tới Tịch Chiến kia, hắn ta là nhân vật phong vân có tên ở trường học sát vách, nhưng một mực bị người này đè ép danh tiếng.
Điều này cũng làm cho được rồi, ngay cả giáo hoa Hạ Bắc Lạc cũng thích đối phương, cái này không thể nhịn.
Phạm Tân Dương tự nhận là bản thân dáng dấp không tệ, điều kiện gia đình cũng tốt, nhưng là Hạ Bắc Lạc làm sao lại coi trọng Tịch Chiến, hắn ta cảm thấy rất không phục, cho nên một mực tản lời đồn chủ động khiêu khích.