Đỗ Dao muốn xông tới, nhưng là khiếp đảm làm cho cô ta lùi bước, trong mắt tràn đầy cũng là đồng tình cùng thương hại đối với Tả Ngộ.
Không biết vì sao, Trầm Mộc Bạch không hiểu cảm thấy chói mắt.
Hình ảnh chuyển hết mấy chỗ, cũng là Đỗ Dao đang nỗ lực tiếp cận Tả Ngộ, lấy đủ loại hình thức, trong mắt cô ta thương hại cùng đồng tình càng ngày càng đậm.
Nhưng Tả Ngộ một lần cũng không có tiếp nhận ý tốt của cô ta, thái độ hoàn toàn như trước đây lãnh đạm cùng quái gở trầm mặc.
Đỗ Dao càng ngày càng không cam tâm, cô ta có đôi khi sẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Tả Ngộ tự lẩm bẩm.
"Vì sao? Chúng ta không phải người cùng một thế giới sao?"
"Vì sao nhìn tôi thêm một chút? Rõ ràng trong trường học không có bất kỳ một người nào quan tâm cậu, trừ bỏ tôi."
Thậm chí là mang theo oán giận, cùng không cam lòng.
Chuyện Tả Ngộ là gia đình đơn thân có người cha ham rượu rất nhanh ở trong trường học truyền ra.
Trần Gia Huy mấy người nhìn theo Tả Ngộ, bọn họ vốn là nhìn hắn khó chịu.
Mang theo lời nói có tính vũ nhục, cùng trào phúng, thậm chí là tiểu thủ đoạn trêu cợt.
Bài tập bị xé, dưới bàn đồ vật loạn thất bát tao, ở trên ghế động tay chân các loại.
Nhưng Tả Ngộ giống như là sống ở thế giới của mình, đối thủ đoạn của bọn họ thờ ơ, thậm chí là lạnh nhạt.
Trần Gia Huy cảm thấy rất không có tí sức lực nào, "Hắn là người chết sao? Mắng hắn như vậy đều không cảm giác, giống như là không có cảm xúc vậy."
Chu Hạo chống cái cằm, cười hì hì nói một câu, "Tao cảm thấy như vậy mới phải chơi nha, không phản kháng cũng không giãy dụa, tao rất hiếu kì đem hắn bức đến tuyệt lộ là cái dạng gì."
Hà Đại Vĩ thổi một tiếng huýt sáo nói, "Đúng vậy, cứ như vậy buông tha chẳng phải là không có gì hay."
Sau đó bọn họ liền đổi một loại biện pháp, ý đồ chọc giận Tả Ngộ.
"Nghe nói mày không mẹ chỉ có cha? Cha là cái tửu quỷ, mẹ mày không phải là cùng người chạy rồi ah." Trần Gia Huy ngồi ở trên mặt bàn, khiêu khích nhìn sang.
Tả Ngộ cúi đầu, ngay cả ánh mắt đều không cho một cái.
"Ai, hỏi mày, mày tại sao không đáp lại? Quả nhiên là ứng câu kia, có mẹ sinh không có mẹ nuôi." Chu Hạo cười ha hả nói một câu.
Trong lớp có người không vừa mắt, lên tiếng nói, "Các cậu đủ rồi nha, Tả Ngộ hắn lại không có chọc giận các cậu."
Hà Đại Vĩ một mặt hung ác nhìn sang, "Mày sẽ không có việc gì."
Người kia im lặng.
Lớp có rất ít người nguyện ý gây mấy người này, coi như muốn đánh bất bình, cũng không người dám đâm thọc cho chủ nhiệm lớp.
Bao gồm Đỗ Dao.
Mỗi khi Trần Gia Huy mấy người cảm thấy không có ý nghĩa sau đó ra ngoài chơi bóng rổ, cô ta liền sẽ tiến tới, nhỏ giọng quan tâm nói, "Tả Ngộ, cậu không sao chứ? Bọn họ nói chuyện cậu đừng để ở trong lòng, có giáo viên ở đây, bọn họ không dám làm càng thêm quá phận."
Tả Ngộ ngước mắt nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.
Nhưng Đỗ Dao cũng rất vui vẻ, cho rằng Tả Ngộ tiếp thu ý tốt của mình, líu ra líu ríu nói, "Mẹ tôi gần đây làm bánh tét, tôi ngày mai mang mấy cái tới cho cậu có được hay không? Ăn thật ngon, cậu nhất định rất ít ăn qua." Ý thức được bản thân giống như nói sai cái gì rồi, cô ta nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, tôi không phải ý kia."
Trầm Mộc Bạch ngay gần hai người, cô có thể thấy rõ con mắt Tả Ngộ không có chút nào chấn động, phảng phất một vũng nước đọng.
Đỗ Dao không có chút nào chú ý tới, chỉ là rất vui vẻ nói xong.
Thẳng đến Tả Ngộ cắt đứt cô ta, "Cậu không cần làm những cái này."
Đỗ Dao ngẩn người.
Tả Ngộ hơi kéo mí mắt đứng thẳng xuống mang theo mùi vị gần như tử khí, "Về sau cũng không cần."