"Cậu tìm tôi chính là vì nói cái này?" Trầm Mộc Bạch cảm thấy Nhan Trạch có chút nhàm chán đến không có chuyện làm.
Nhan Trạch cười cười nói, "Hôm nào tôi mời cậu ăn một bữa cơm đi, Bạch đại tiểu thư."
Cô lắc lắc tay, "Lại nhìn đi."
Đối phương thái độ có chút lạnh nhạt, Nhan Trạch cảm thấy mình có chút thụ thương, không chuyển mắt nhìn đối phương, "Tôi giống như có đồ vật gì rơi tại chỗ cậu nơi đó."
Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút, nhìn chung quanh một chút, "Thứ gì?"
Nhan Trạch đi lên trước mấy bước, đứng ở trước mặt thiếu nữ, "Đừng nhúc nhích."
Trầm Mộc Bạch trợn tròn đôi mắt, "Thế nào?"
Nhan Trạch vươn tay, đem sợi tóc của thiếu nữ để đến sau tai, có chút thâm tình nói, "Cậu không muốn biết tôi có thứ gì rơi đến chỗ cậu nơi đó sao?"
Cô có chút không rõ ràng cho lắm, "Thứ gì?"
Nhan Trạch nói, "Tâm của tôi."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Nhan Trạch, "..."
Rõ ràng là một bộ thiếu nữ tràn ngập, đặt ở trên thân hai người, bầu không khí vô cùng trầm mặc, tràng diện yên tĩnh có chút đáng sợ.
Thật lâu, Trầm Mộc Bạch mặt không biểu tình nói, "Cậu không cảm thấy có chút xấu hổ sao?"
Nhan Trạch, "Tôi cũng cảm thấy."
"Hai người đang làm cái gì?" Một đường tiếng nói lành lạnh chen vào.
Hai người cùng nhau ngừng một lát, hướng về cái hướng kia nhìn lại.
Nam sinh khuôn mặt tuấn tú đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn chăm chú lên nơi này, mắt sắc thâm trầm.
Trầm Mộc Bạch vội vàng lui về phía sau mấy bước, tranh thủ thời gian giải thích nói, "Bạn học Tống, chuyện không phải cậu nghĩ như thế."
Nhan Trạch thì đứng tại chỗ, có thể cảm giác được đối phương cái liếc nhìn nhàn nhạt kia, tuyệt đối không có thoạt nhìn đơn giản như vậy.
Tống Ninh đi tới, không có nhìn người đối diện nhiều một chút, giữ chặt tay thiếu nữ, trực tiếp rời đi.
Nhan Trạch chậc chậc dưới.
Vẫn không quên nhắc nhở, "Bạch đại tiểu thư, đừng quên chúng ta hẹn hò nha."
Tống Ninh bước chân dừng một chút, nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Trầm Mộc Bạch, "Tôi không phải, tôi không có, cái gì hẹn hò tôi cũng không hiểu."
Đối phương sắc mặt không có ý nghĩa cần hòa hoãn xuống, thẳng đến nhìn không thấy người về sau, mới ngừng lại được, đưa cô quan sát toàn thể một lần, sắc mặt càng lạnh hơn.
Trầm Mộc Bạch lắp bắp nói, "Thế nào?"
Tống Ninh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cởi áo khoác trên người.
Sau đó khẽ rũ đôi mắt xuống, bất động thanh sắc đưa nó hệ đến bên hông thiếu nữ, che khuất đùi trắng nõn lộ ra.
Lúc này mới đứng thẳng người, "Đi thôi."
Trầm Mộc Bạch gặp hắn không đề cập tới chuyện vừa rồi, đâu còn sẽ chú ý chút chuyện nhỏ này, vội vàng đuổi theo.
Trong lòng chậm thở ra một hơi, thực sự là quá dọa người.
Tống Ninh thật đúng là bao giờ cũng xuất hiện nha.
* * *
Về tới quán cà phê, mọi người thấy Tống Ninh, đều có chút kinh hãi.
"Tống Ninh, cậu thi đấu đã kết thúc rồi à?" Có người hỏi.
Mặt nam sinh anh tuấn nhẹ gật đầu.
"Phòng thay quần áo ở nơi nào?"
Trong đó một người lập tức chỉ chỉ.
Mấy nữ sinh thấy bộ dáng thiếu nữ, có chút giật mình.
Có người vụng trộm hỏi, "Áo trên người Bạch Lộ là của ai, thoạt nhìn giống như khá quen."
"Là của Tống Ninh." Có người trả lời.
Mấy người yên lặng nhìn thoáng qua Lạc Tử Phong cùng Lam Hề bên kia còn đang dây dưa không rõ, yên lặng nhổ nước bọt, "Quý quyển thực loạn nha."
Tống Ninh vừa ra tới, trong tiệm tất cả nữ sinh con mắt đều sáng lên một cái.
Nam sinh chế phục là âu phục đen trắng, Tống Ninh thân cao, bình thường mặc đồng phục liền đã nhìn rất đẹp. Hiện nay đổi một thân này, hơi có chút lãnh đạm mùi vị cấm dục thành thục.