"Không còn việc gì tớ đi về ngủ trước."
Vốn dĩ An Tử Dục muốn hỏi cô, nhưng là thấy mí mắt cô xanh đen, do dự một chút vẫn gật đầu.
An Tử Dục cảm giác tồn tại ở trong lớp vẫn đủ cao, dù sao gương mặt kia còn tại đó, nhưng lại rất ít nữ sinh bắt chuyện.
An Tử Dục cũng không thèm để ý những cái này, hôm nay hắn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề kia, cho nên có phần lòng có chút không yên.
Trước bàn gõ gõ bàn hắn.
An Tử Dục ngẩng đầu.
"Có việc?"
Trước bàn nhe ra hai hàm răng trắng, "Tiểu vương tử, cậu có tâm sự?"
Nam sinh này bình thường ở lớp học nhân duyên rất tốt, cũng không nhiều chuyện, chỉ là luôn thích cười hì hì.
An Tử Dục do dự một chút, mở miệng hỏi, "Cái kia Hứa Ngôn Chi dáng dấp rất đẹp trai sao?"
Trước bàn nghĩ nghĩ, "Vẫn còn tốt, so với cậu kém xa."
An Tử Dục nhìn bạn học nói, "Vậy tại sao hotboy lại không phải tớ?"
Trước bàn cười cười, "Bởi vì cậu là tiểu vương tử nha."
An Tử Dục nghe được câu này, nhíu mày.
Trước bàn cà lơ phất phơ nói, "Cậu biết ở trong mắt nữ sinh đánh giá cậu thế nào không?"
Không đợi An Tử Dục trả lời, nam sinh lẩm bẩm nói, "Ở trong mắt các cậu ấy, cậu chính là tiểu vương tử sống ở thế giới nhi đồng, có được bề ngoài cùng điều kiện hoàn mỹ, nhưng lại không phù hợp tình nhân trong mộng cùng tiêu chuẩn hotboy. Các cậu ấy sẽ chỉ thưởng thức cậu, coi cậu là em trai nhà bên, sẽ không sinh ra cái gì ý nghĩ khác. Nhưng Hứa Ngôn Chi lại không giống nhau, cậu ta dáng dấp vừa đẹp trai lại cao, thành tích cũng tốt, miệng còn đặc biệt biết nói chuyện, tự nhiên là được các nữ sinh hoan nghênh."
An Tử Dục trầm mặc không nói.
Trước bàn câu môi cười một tiếng, "Kỳ thật nếu như cậu muốn có được điều kiện giống như cậu ta, thì đâu còn có việc của cậu ta nữa."
An Tử Dục thành tích tốt, nhưng là hắn tính tình tương đối yên tĩnh, ở trong lớp cũng không thích nói chuyện với người khác. Ngồi tại chỗ, mặc dù cũng cực kỳ cảnh đẹp ý vui, nhưng là chiều cao của hắn ở trong đám bạn cùng tuổi cũng không nổi trội, lại thêm bình thường nói chuyện mang theo một chút thanh âm sữa, mọi người tự nhiên coi hắn như là tiểu vương tử chưa trưởng thành. Cho nên coi như hắn và Trầm Mộc Bạch đứng chung một chỗ, người khác cũng sẽ không sinh ra ý nghĩ khác.
Trước bàn hỏi, "Tớ thấy cậu không giống như là quan tâm loại thanh danh kia, hôm nay là thế nào?"
An Tử Dục đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề này, trên thực tế hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ là nghĩ người khác mỗi lần nhắc đến Lạc Lạc, đều sẽ nhắc đến Hứa Ngôn Chi kia, trong lòng liền mười điểm không thoải mái.
Trầm Mộc Bạch lợi dụng thời gian sau khi học xong ngủ một ngày, cuối cũng khôi phục lại tinh thần, đồng thời thề buổi tối hôm nay nhất định không chơi trò chơi, nhất định ngủ sớm.
Đối với cái này hệ thống biểu thị chỉ có mấy chữ, "Tin cô mới có quỷ."
Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Được rồi, hay là trước đem cửa ải cuối cùng thong qua đã."
Hệ thống, "..."
Trầm Mộc Bạch nội tâm muốn hỏng rồi chà xát tay nói, "Hệ thống, ngươi có muốn chơi một lần hay không?"
Hệ thống không để ý tới cô.
Trầm Mộc Bạch "Vừa vặn chơi rất vui nữa, không dễ chơi ta liền nửa tháng không nói với ngươi."
Hệ thống đối với cô tẩy não liền bị lung lay, bản thân đã sớm không kiên nhẫn được nữa, cô tự đưa ra điều kiện này quả thực là cầu còn không được.
Trầm Mộc Bạch cười hắc hắc hắc.
Thế là vào lúc ban đêm cô đổi một cái trò chơi, trốn trong chăn cùng hệ thống chơi với nhau.
Trầm Mộc Bạch, "Hệ thống, không cho ngươi gian lận nha, không cho phép bật hack nha."
Hệ thống đối với cái này khịt mũi coi thường.
Thế là một người một hệ thống bắt đầu chơi.