Nguyên chủ trước đó còn chưa gặp Quốc vương, cũng từng đem Quốc vương trở thành trượng phu trong tưởng tượng, chỉ là nàng làm thế nào cũng không nghĩ ra, thuở thiếu thời đã từng nằm mơ giữa ban ngày, có một ngày lại biến thành thực. Giống như là trên trời rơi xuống đĩa bánh duy chỉ có đập trúng đầu mình, nguyên chủ ngay từ đầu cũng rất vui thậm chí cảm thấy không chân thực, sau khi cảm nhận được Quốc vương đối với nàng sủng ái cùng ôn nhu, liền dần dần quên đi loại tâm tình lúc vừa mới bắt đầu xuất hiện này, trở nên quên hết tất cả, ngạo mạn ghen tị tính tình cũng càng ngày càng không còn che giấu.
Điêu phù tinh xảo hoa lệ, phục cổ màu sắc rực rỡ đầy hành lang, tất cả đều đang hiện rõ ràng tòa cung điện này tráng lệ cùng phú quý.
Nhã Thụy An ở trước cửa điện ngừng lại, đưa tay làm một động tác mời "Vương hậu."
Trầm Mộc Bạch nhìn một chút hai bên đứng thẳng thẳng tắp, trong lòng nói với hệ thống "Ta có chút sợ."
Hệ thống "Sợ cái gì? Ông ta lại không ăn cô."
Trầm Mộc Bạch vẫn sợ, "Ta hiện tại làm bộ té xỉu còn kịp không?"
Hệ thống "Diễn kịch cho tốt, trong một tháng đừng phá thiết lập là được."
Trầm Mộc Bạch cảm thấy ủy khuất, "Ở thế giới kia của chúng ta, diễn viên quần chúng còn có cơm hộp đùi gà cầm đây, ta có gì?"
Hệ thống "Cô không phải có thân phận Vương hậu này sao? Muốn ăn cái gì còn không phải chỉ cần một câu."
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, "Cũng đúng nha."
Hệ thống nghĩ thầm, nói cô ngốc cô còn không chịu.
Cửa điện bị hai Võ sĩ từ bên ngoài đẩy ra, phát ra một đường âm thanh nặng nề, lộ ra bộ dáng trong cung điện.
Vô luận là bài trí hay là những cái khác, toàn bộ tòa cung điện này đều lộ ra lộng lẫy tinh xảo, đây chính là chỗ ở của Quốc vương.
Thiếu nữ mặc váy, tư thái ưu nhã cao quý, khi nhìn đến thân ảnh quen thuộc, trên mặt lộ ra một tia nhảy cẫng thần sắc, "Quốc vương bệ hạ."
Bên bàn tròn màu trắng, có một nam nhân ngồi ở chỗ đó đầu đội vương miện quần áo lộng lẫy, sau khi nghe được giọng cô gái, khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười ôn nhu, khiến cho gương mặt kia càng ngày càng anh tuấn.
Giống như là cảm nhận được cỗ ôn nhu cưng chiều trong ánh mắt, trên mặt thiếu nữ hiện ra một vòng nhàn nhạt đỏ ửng, nhưng như cũ không thất lễ luôn luôn hướng người trước mặt làm một hoàn mỹ lễ nghi.
Quốc vương anh tuấn trầm ổn dù cho đã đến tuổi trung niên, lại không tí ti ảnh hưởng tới mị lực hắn, ngược lại tuế nguyệt lắng đọng khiến cho ông ta càng thêm mùi vị của nam nhân.
"Phất Già Na, tới bên này." Ông ta vẫy vẫy tay, mặt lộ vẻ mỉm cười.
Thiếu nữ nhu thuận ở bên cạnh ông ta ngồi xuống, một đôi mắt tràn ngập thần sắc ái mộ ngượng ngùng.
Quốc vương mở miệng nói: "Phất Già Na, nghe nói ngươi hôm nay trong phòng ngốc thật lâu."
Ông ta vẫn là một bộ dáng ôn nhu, ngữ khí ôn hòa lo lắng giống như là đang quan tâm thiếu nữ.
Lúc này Trầm Mộc Bạch nội tâm run lẩy bẩy nói với hệ thống "Hệ thống cứu mạng ta nhanh, ta không tiếp tục kiên trì được."
Hệ thống "Cô sợ cái gì?"
Trầm Mộc Bạch "Ta cũng không biết, chính là trông thấy ông ta cười một tiếng ta liền luống cuống."
Không có nghe được thiếu nữ đáp lại, Quốc vương ánh mắt dừng lại ở trên mặt đối phương, lại lần nữa kiên nhẫn hỏi một lần "Phất Già Na, ngươi là thân thể không thoải mái sao?"