Trầm Mộc Bạch không sợ hãi chút nào cùng ả nhìn nhau, dao găm trong tay lại đâm sâu xuống, thẳng đến đối phương giãy dụa càng ngày càng nhỏ.
Máu tươi tung tóe một mặt, Trầm Mộc Bạch tay có chút run rẩy, nghĩ thầm, đây là cái thế giới quỷ gì.
Dương Thước mang theo ghế dính máu, chân run run rẩy rẩy quỳ xuống, "Cô ta chết rồi?"
Quý Thư trầm mặc xuống nói, "Ừ, chết rồi."
Hắn ngồi dưới đất, hiển nhiên đối với loại chuyện giết người này có chút không thích ứng, vẻ mặt hốt hoảng một lần, rất mau nhìn hướng thiếu nữ, nhéo nhéo ngón tay cô nói khẽ, "Mục Lam, cậu không sao chứ."
Trầm Mộc Bạch lấy lại tinh thần nói, "Không có việc gì."
Trên tay cô đều dính đầy máu, buông dao găm ra nói, "Tôi đi rửa mặt."
Lý ca ngay ở cách đó không xa, thần sắc ngơ ngác nhìn thi thể Vương Nhạc Đình.
Quý Thư đứng người lên, đi theo sau lưng thiếu nữ.
Sau khi hắn đi, Dương Thước chân cẳng như nhũn ra đến bên người Lý ca, lắc lắc cánh tay, "Lý ca."
Lý ca lấy lại tinh thần, tròng mắt đi lòng vòng, "Dương Thước?"
Lý ca thần sắc có chút cổ quái, Dương Thước cho là Lý ca bị sợ, thở phào nhẹ nhõm nói, "Lý ca, anh không sao chứ, Vương Nhạc Đình bị giết chết, chúng ta không cần phải sợ."
"Chết rồi?" Lý ca nhìn chằm chằm thi thể, tự lẩm bẩm nói một câu nói, "Vì sao không phải chết ở trên tay của tôi, chẳng lẽ con bé cũng có thẻ bài?"
"Lý ca, anh lại nói cái gì?" Dương Thước kỳ quái nhìn Lý ca một cái.
Lý ca lấy lại tinh thần, "Không, không có gì."
Lý ca đứng lên nói, "Tôi tới xử lý thi thể."
Dương Thước đi theo phía sau Lý ca.
Lý ca xoay người nói, "Tôi không giúp đỡ được gì, xử lý thi thể loại chuyện nhỏ này cũng không cần cậu."
Dương Thước ngẩn người, không có suy nghĩ nhiều, "Cái kia ta đi phía dưới nhìn xem."
Lý ca gọi Dương Thước lại, "Đúng rồi, thẻ bài của Người gầy có phải bị xé rồi hay không?"
Không đợi Dương Thước nói chuyện, Lý ca liền lẩm bẩm nói, "A, tôi đã biết, trí nhớ không tốt lắm."
Dương Thước trong lòng cảm thấy có điểm là lạ, nhưng là dù sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lý ca nói không chừng nhận cái gì kích thích tinh thần.
Mấy người đem thi thể huyết thủy cùng một chỗ xử lý, mệt mỏi thở hồng hộc ở phòng khách bắt đầu gặm bánh mì.
Trầm Mộc Bạch nhớ tới một chuyện bị cô xem nhẹ, "Đúng rồi, thẻ bài trên người Vương Nhạc Đình đâu?"
Dương Thước uống một hớp nước, nhìn thoáng qua Lý ca.
Lý ca không hiểu thấu nói, "Nhìn tôi làm gì, xé nha."
Quý Thư hỏi Lý ca, "Vì sao xé?"
Lý ca bĩu môi nói, "Loại đồ vật tà môn này, không xé còn giữ làm gì."
Quý Thư nhíu nhíu mày lại, "Anh nên thương lượng với chúng tôi một lần."
Lý ca bật cười một tiếng, có chút nổi giận đá đá cái bàn nói, "Có cái gì tốt thương lượng, chẳng lẽ các người còn tưởng rằng tôi chiếm đoạt tấm thẻ bài kia sao, tôi muốn tới có làm được cái gì?"
Dương Thước thấy thế, vội vàng điều giải nói, "Lý ca, bọn họ không phải ý này."
Lý ca cười lạnh nói, "Đó là ý gì, loại thẻ bài kia chẳng lẽ không phải xé sao? Chính là loại đồ vật này mới có thể để cho chúng ta đưa tới họa sát thân. Các người nếu là có loại thẻ bài kia, tốt nhất nói cho tất cả mọi người."
Lý ca nói xong, quay người liền lên lầu.
Dương Thước một mặt xấu hổ, "Lý ca khả năng bị kích thích, hai đứa đừng chấp nhặt với hắn."
Trầm Mộc Bạch không nói chuyện, yên lặng ăn bánh mì.
Quý Thư đưa cho cô một bình nước, quay sang hỏi, "Dương ca, anh thấy Lý ca đem tấm thẻ bài kia xé sao?"
Dương Thước ngẩn người nói, "Không có."