Trần Gia Huy trầm mặc ngồi dưới đất, chỉ là hai tay run nhè nhẹ bại lộ tâm tình của hắn ta.
Chu Hạo thần sắc thấp thỏm lo âu nhìn bốn phía, cặp mắt kia tràn đầy cũng là e ngại, bất động thanh sắc hướng về ở giữa trong mấy người tới gần.
Nhưng là ai cũng không tâm tư để ý động tác nhỉ này của hắn ta.
Trên sân thượng có một trận gió đi qua, mang theo một chút ý lạnh.
Đem làn da chỗ mấy người dựa chung một thổi lên một trận nổi da gà cùng hàn ý.
Trong đó Đỗ Dao nhát gan nhất nhịn không được hướng bên cạnh tới gần.
Trầm Mộc Bạch nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.
Nhưng Đỗ Dao bởi vì sợ, nhỏ giọng cùng với cô mở miệng nói, "Hạ Diệp."
Trầm Mộc Bạch "Có chuyện gì sao?"
Cô thái độ không khỏi mang chút tình cảm cá nhân, đối với trước đó mà nói, lãnh đạm rất nhiều.
Đỗ Dao cũng loáng thoáng đã nhận ra, bất quá cô ta tưởng rằng bởi vì Hạ Diệp cũng sợ hãi như vậy, cũng không có nghĩ quá nhiều, do dự một chút cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, "Tả Ngộ hắn.. Có cùng ngươi nói một chút những lời khác hay không?"
Trầm Mộc Bạch giả bộ như nghe không hiểu, "Lời gì?"
"Là.." Đỗ Dao có chút thẹn thùng cắn cắn môi, "Chuyện trước kia phát sinh."
"Đương nhiên là có." Cô giống như cười mà không phải cười nhìn sang.
Đỗ Dao trong lòng nhảy lên, chột dạ dời ánh mắt nói, "Hắn.. Hắn nói gì?"
Các cô thanh âm nói chuyện không lớn cũng không nhỏ, Chu Hạo cùng Trần Gia Huy tự nhiên cũng có thể nghe được, hai người cũng nhịn không được ghé mắt nhìn lại.
Trầm Mộc Bạch gằn từng chữ một, "Hắn nói.."
Dưới ánh mắt mấy người một mực nhìn tới, cô chậm rãi nói, "Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ mọi chuyện các người hồi cấp hai làm ra với hắn."
Đương nhiên, Tả Ngộ cũng không có nói lời này, Trầm Mộc Bạch chính là muốn hù dọa mấy người này một chút, khi nhìn đến phản ứng, trong lòng hết sức hài lòng.
"Ầm!"
Lúc sắc mặt mấy người trắng bệch như giấy trắng, sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Là cửa sân thượng.
Ai cũng không dám quay đầu, phảng phất vừa quay đầu lại, liền sẽ thấy cái gì đó đáng sợ.
Mấy người Đỗ Dao thân thể hoàn toàn cứng ngắc, bờ môi run rẩy.
"Các người sợ như vậy làm cái gì? Là cửa sân thượng bị gió thổi đóng." Trầm Mộc Bạch lên tiếng nói.
Trên thực tế, cô cũng bị giật mình kêu lên, kém chút không khống chế liền muốn co cẳng từ nơi này chạy xuống.
Nhưng cô nhịn được, mặc dù không biết Tả Ngộ sẽ tới hay không, nhưng chỉ bằng câu muốn đem mấy người Trần Gia Huy đều toàn bộ giết chết kia, Trầm Mộc Bạch cũng không dám có tâm tồn may mắn.
Huống chi hiện tại Tả Ngộ, là thật rất đáng sợ QAQ.
Trần Gia Huy mấy người đột nhiên thở phào một hơi, thời điểm lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân ra mồ hôi lạnh cả người.
Trầm Mộc Bạch vừa định nói chút gì, liền cảm nhận có một cỗ khí tức râm mát chính hướng về nơi này chậm rãi đến gần.
Không chỉ một mình cô cảm nhận được, Đỗ Dao bọn họ cũng vậy, tâm mới vừa thả xuống lại nói tới, mạnh mẽ giấu ở cổ họng, cả khuôn mặt trắng bệch giống như trang giấy.
Trầm Mộc Bạch có thể cảm nhận được thân thể Đỗ Dao càng đi bên này gần lại, thậm chí lại sợ hãi run rẩy.
".. Tả.. Tả Ngộ, là cậu sao?" Trần Gia Huy nhắm mắt nói, cặp mắt kia lại là làm sao cũng không dám nhìn sang.
Tả Ngộ cũng không có hiện thân, nhưng đám người lại có thể cảm nhận được cỗ khí tức râm mát ở gần.
Đối phương đứng ở cách đó không xa, có lẽ đang dùng cặp mắt kia nhìn chằm chằm bọn họ.
Chu Hạo nhịn không được phù phù một tiếng quỳ xuống, đem đầu hung hăng đánh tới hướng mặt đất, đập cái này đến cái khác, "Tả Ngộ, van cầu cậu bỏ qua cho tôi đi, tôi biết sai, tôi có lỗi với cậu, tôi lúc đầu là quỷ mê tâm khiếu mới đối với cậu như thế.. Van cầu cậu bỏ qua tôi.."