Trầm Mộc Bạch gặm bánh mì, nghĩ đến một màn Người gầy chết kia, xoắn xuýt nghĩ đến vấn đề trong đó.
Dương Thước nuốt xuống bánh mì trong miệng, nhìn bọn họ nói, "Đồ ăn không có, thừa dịp trời còn chưa có tối, chúng ta phải đi ra ngoài tìm sao?"
Suy nghĩ của hai người bị đánh gãy, Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, "Đi siêu thị gần đây xem một chút đi."
Dương Thước nói, "Phải gọi Lý ca sao?"
Trầm Mộc Bạch vừa định nói chút gì, Lý ca liền từ lầu hai đi xuống, "Sao? Đều một bộ thần sắc thâm cừu đắng lớn?"
Dương Thước lúng túng nói, "Lý ca, đồ ăn không có, tôi đang nghĩ cùng tiểu Quý tiểu Mục thương lượng với nhau muốn đi ra ngoài tìm."
Lý ca nhẹ gật đầu, "Vậy liền đi thôi."
Quý Thư nhìn Lý ca một cái, không nói lời nào.
Mấy người riêng phần mình chuẩn bị kỹ càng vũ khí phòng thân, liền từ trong biệt thự ra ngoài.
Trên đường đi nhưng lại rất an tĩnh, thành thị vắng vẻ giống như chỉ còn lại có bốn người bọn họ, một loại hàn ý làm người ta sợ hãi từ lòng bàn chân lan tràn mà lên, để cho người ta không rét mà run.
Dương Thước cười khổ nói, "Coi như hiện tại gặp được người khác hô cứu mạng, tôi đều không dám xuất thủ cứu giúp."
Một khi bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng.
Lý ca cười nhạo nói, "Cậu còn muốn cứu người, trước quản quản chính cậu đi."
Siêu thị gần đó cửa nhưng lại một mực mở ra.
Trầm Mộc Bạch thấy thế, hỏi thăm một câu, "Dương ca, ngày đó các anh liền là ở chỗ này gặp được cuồng sát nhân kia?"
Dương Thước gật đầu, "Đúng vậy, lúc đầu chúng tôi là muốn về biệt thự, nhưng không đi vòng qua được, chỉ có thể đổi một con đường, nào biết được cuồng sát nhân kia trong nháy mắt liền đuổi theo."
"Chúng ta cẩn thận một chút." Quý Thư quan sát tình huống chung quanh một lần, nói với bọn họ.
Mấy người cẩn thận từng li từng tí tiến vào trong siêu thị, ai cũng không dám buông lỏng chú ý.
Siêu thị đồ vật nhưng lại rất đầy đủ, đủ loại vật phẩm hoa quả đồ ăn.
Dò xét một vòng, Dương Thước nhỏ giọng nói, "Hẳn là không người."
Bọn họ lúc này mới yên tâm bắt đầu cầm đồ vật lên, xác nhận vật phẩm cần thiết, Trầm Mộc Bạch bắt đầu ở trên kệ hàng nhặt đồ vật lên, mấy người còn lại cũng ở đây lật qua lại.
Lúc này, Quý Thư nhích lại gần.
Trầm Mộc Bạch nhìn hắn một cái, "Thế nào?"
Quý Thư nói, "Cậu có cảm thấy Lý ca trở nên có chút kỳ quái hay không?"
Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Là có chút, có thể là chết quá nhiều người, hắn nhận tinh thần kích thích đi."
Quý Thư lắc đầu, "Tôi cảm thấy hắn hẳn là đã biết cái gì."
Trầm Mộc Bạch hạ giọng nói, "Cậu là nói, hắn biết cái gì rồi, đang gạt chúng ta?"
Quý Thư gật đầu, "Hơn nữa tôi cảm thấy.. Hắn rất có thể vụng trộm cầm tấm thẻ bài kia."
Trầm Mộc Bạch động tác trong tay không khỏi ngừng lại, "Hắn cầm cái thẻ bài kia có làm được cái gì?"
Quý Thư nói, "Bởi vì chúng ta không xác định, chúng ta là cũng có thể dùng tấm thẻ bài kia hay không."
Đúng nha.
Trầm Mộc Bạch trong lòng có chút xiết chặt, "Ý cậu là, Lý ca hắn đang gạt chúng ta nghiên cứu năng lực tấm thẻ bài kia?"
Quý Thư nhẹ gật đầu, "Không bài trừ khả năng này."
Trầm Mộc Bạch do dự nói, "Cậu có cảm giác Người gầy chết rất kỳ quái hay không?"
Quý Thư tất cả đăm chiêu nói, "Là rất kỳ quái." Hắn chần chờ nói, "Tôi hoài nghi hắn chết cùng thẻ bài của hắn có quan hệ."
Trầm Mộc Bạch tự nhủ, "Tôi cũng cảm thấy tấm thẻ bài kia có vấn đề, hơn nữa tôi giống như nhớ là Dương Thước đem thẻ bài cho Vương Nhạc Đình xong, Người gầy mới xảy ra chuyện. Hơn nữa sau đó, tấm thẻ bài kia cũng biến mất không thấy. Không đúng, cậu nói, có phải là Lý ca từ Vương Nhạc Đình trên người cầm hai tấm thẻ bài hay không."