Trầm Mộc Bạch, "..."
Một mặt chết lặng nhìn thoáng qua con quỷ bên cạnh, đối phương lại gần hôn cô một hơi, bên trong tròng mắt u ám đen nhánh tràn đầy thần sắc vui vẻ.
Nhỏ không thể thấy thở dài một hơi, được rồi, cô nhận mệnh còn không được sao.
Mặc dù ở bên ngoài, nhưng có đôi khi bận rộn, chỉ có thể ở trong trường học ăn cơm.
Ước chừng là cô quá nổi danh, cho nên ngồi xuống, lập tức có người cầm dĩa ăn quay đầu bước đi.
Trầm Mộc Bạch bình tĩnh cúi đầu ăn cơm của bản thân.
"Cô ấy là ai? Làm sao mọi người thấy cô ấy đều đi vòng, dáng dấp không xấu xí, còn rất xinh đẹp."
"Cậu vậy mà không biết cô ấy là ai, cô ấy chính là Hạ Diệp đại danh đỉnh đỉnh kia."
Người khác hiếu kỳ nhìn cô một cái, nghe bạn mình nói chuyện xong, bị kinh sợ liền thu hồi ánh mắt.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Nổi danh như vậy thực sự là xin lỗi rồi.
Gắp lấy một khối thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, tràn đầy mùi thơm cuối cùng là an ủi cô tâm có chút buồn bực.
"Thật ngại quá bạn học, tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?" Một giọng nói nam chen vào.
Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu, nam sinh trước mặt dáng dấp trắng nõn, còn mặc áo sơ mi trắng, là loại hình nữ sinh tương đối ưu ái, nhưng vẻn vẹn nhìn thoáng qua, cô cũng không dám nhìn, dù sao có một con quỷ biến thái vạc dấm lớn ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Nam sinh phối hợp ở đối diện cô ngồi xuống.
Trầm Mộc Bạch không khỏi vì nam sinh lau một vệt mồ hôi, lại không dám mở miệng nhắc nhở,
Dù sao lúc trước có qua ví dụ, cô có lần không đành lòng nhắc nhở, lại bị Tả Ngộ hung hăng trừng phạt một lần.
"Em là đang sợ tôi làm cái gì với hắn sao?" Đối phương cắn lỗ tai cô, đôi mắt càng ngày càng u ám thâm thúy.
Trầm Mộc Bạch tê thở ra một hơi, nước mắt lưng tròng nửa chữ cũng không dám nói ra miệng.
Tả Ngộ tách mặt cô ra, khóe môi xốc lên một đường cong quỷ dị, dùng ánh mắt u ám đen kịt nhìn cô nói, "Chớ chọc tôi tức giận, nếu không tôi liền đem em giam lại.." Hắn tiến đến bên tai cô, dùng ngữ khí âm u làm cho người ta lông tơ đứng dậy nói, "Em đời này cũng đừng nghĩ ra ngoài, coi như em chết, em cũng đừng hòng thoát khỏi tôi."
Trầm Mộc Bạch không chút nghi ngờ câu nói này của Tả Ngộ, có đôi khi cô thực cảm thấy Tả Ngộ là muốn đem cô giam lại, cái loại cảm giác này thật sự là quá kinh khủng, mặc dù bây giờ sinh hoạt trôi qua cũng không tốt đến đâu, nhưng suy nghĩ một chút bị giam ởbên trong phòng tối chỉ có thể cùng đối phương ở chung một chỗ quả thực thật là đáng sợ ô ô ô.
Cho nên vô hiện tại chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, cho dù nam sinh đối diện cùng cô nói chuyện, cô cũng không dám đáp lại một câu.
"Cậu là bạn học Hạ Diệp sao?" Nam sinh có chút xấu hổ, thoạt nhìn tính cách vẫn rất ngại ngùng, con mắt cũng là nhìn chằm chằm đồ ăn trong bàn ăn.
Trầm Mộc Bạch chỉ cầu nam sinh đi mau, bằng không thì Tả Ngộ tức giận, cô cũng không dám cầu tình nha qwq.
Cô càng cầu tình thì nam sinh này sẽ càng xúi quẩy, mặc dù cô sẽ càng xui xẻo là được.
"Cậu là không dám nói chuyện với tôi sao?" Nam sinh giương mắt lên len lén nhìn cô một cái, ngay sau đó dời nói, "Tôi nghe nói những sự tình kia của cậu, nhưng là.. Nhưng là tôi không ngại.."
Ngươi không ngại ta lại để ý nha, đại ca ngươi đi nhanh đi muộn liền đến đã không kịp.
Trầm Mộc Bạch run lẩy bẩy nắm đũa, cô không dám nhìn Tả Ngộ sắc mặt đen thành dạng gì.
"Tôi.. tôi cảm thấy cậu rất tốt." Nam sinh nửa ngày chen không ra một câu, nhạt nhẽo nói một câu như vậy.
Nam sinh nói càng nhiều, Trầm Mộc Bạch lại càng tuyệt vọng, nghĩ thầm, đại huynh đệ, ngươi đều không thấy được người chung quanh đều dùng ánh mắt kinh khủng nhìn ngươi sao, ngươi thanh tỉnh một chút, cùng ta nói chuyện ngươi thực biết xúi quẩy.