* * *
Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình ở vào một loại trạng thái ác mộng, mí mắt nặng vô cùng, bên tai truyền đến một chút thanh âm tiếng ồn ào.
"Tân nương tử trang điểm tốt rồi." Bên tai truyền đến một đường giọng nữ đã có tuổi, giọng mang bóp mị nịnh nọt, làm cho cô nghĩ tới bà mối ở hiện đại làm mối cho người ta.
Bên tai thanh âm khua chiêng gõ trống rất ồn ào, còn có thanh âm đốt pháo, Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, chẳng lẽ cô đã hoàn thành nhiệm vụ đến cái thế giới tiếp theo?
Nhưng hệ thống tại sao không nói chuyện?
"Đắp lên khăn đội đầu của cô dâu rồi."
Trong mơ mơ màng màng, Trầm Mộc Bạch cảm giác được bản thân giống như bị người nào đỡ lên, người này cười duyên một tiếng, "Ai nha, tân nương tử thật là đẹp."
"Các ngươi hai người, mau tới đây hỗ trợ, đương gia muốn tới tiếp cô dâu."
Rất nhanh có người lại vịn đi qua.
Trầm Mộc Bạch trong đầu tràn đầy bột nhão, một hồi nghĩ, mẹ nó ai là tân nương tử? Một hồi lại nghĩ, mở thế nào nhìn không mở được mắt đây?
Cứ như vậy bị người mang theo đi về phía trước một đoạn đường, sau đó ngừng lại.
Bốn phía có người thổi cái chiêng, một mảnh sung sướng vui vẻ.
Cuối cùng thanh âm bà mối giống như giọng mảnh lấy cuống họng của nữ nhân, "Đương gia đến rồi."
"Chào đương gia." Hai đạo giọng nữ trầm thấp ở bên tai vang lên.
Trầm Mộc Bạch mơ hồ phát giác được có một người nhích lại gần, đem cô tiếp tới, đối phương đưa cô cả người bế lên, khí tức lạ lẫm mà ấm áp.
Không biết đi được bao lâu, Trầm Mộc Bạch bị để xuống, đối phương chăm chú mà đỡ lấy cô, thỉnh thoảng có chút thân mật vuốt tay cô.
Đệt!
Trầm Mộc Bạch giận, hận không thể lập tức tỉnh lại đem lưu manh này tại chỗ hành hung một trận.
"Đương gia, chúc mừng."
"Phu nhân xinh đẹp như hoa."
"Thực sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!"
Bốn phía truyền đến một mảnh vỗ tay còn có chúc mừng tiếng tiếng ca ngợi.
Cái gì gọi là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, đây chính là.
"Ngày tốt đã đến, mời tân lang tân nương bái đường."
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Hệ thống, con mẹ nó ngươi ở chỗ nào?"
Trầm Mộc Bạch bị ép đi cùng người bên cạnh cùng một chỗ lạy xuống, trong lòng giận dữ nói.
"Phu thê giao bái."
"Cái này mẹ nó là nơi quỷ quái nào? Thành thân lại là cái gì quỷ?"
Không có trả lời, Trầm Mộc Bạch lại bị ép buộc bái một lần.
"..."
Khí tức ấm áp của nam nhân đập vào mặt, giữ chặt chẽ lấy một bên mặt cô, có chút ngả ngớn liếm liếm vành tai cô, thanh âm mập mờ trầm thấp nói một câu, "Phu nhân."
Ai là phu nhân ngươi? Ai là phu nhân ngươi? Nói lại lần nữa xem, ai mẹ nó là phu nhân ngươi!
Trầm Mộc Bạch có giận không thể nói, xin lỗi, cô liền mở to mắt cũng không thể làm.
Mặc cho đối phương sở dục hành vi.
"Đưa vào động phòng."
Cuối cùng một thanh âm vang lên, Trầm Mộc Bạch triệt triệt để để tuyệt vọng.
"Chúc mừng đương gia, cưới được kiều thê."
"Chúc mừng chúc mừng, sớm sinh quý tử."
"Thừa dịp bóng đêm, đương gia tranh thủ thời gian động phòng."
"Chúng ta ngay ở chỗ này uống rượu."
Sinh sinh sinh đại gia ngươi a!
Trầm Mộc Bạch muốn điên, cô đây là tình huống gì, ai có thể nói cho cô một lần?
Chí ít để cho trong lòng cô có cái đáy đi.
Nhưng là không có người phản ứng cô, hệ thống cũng không lên tiếng.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình so với rau xanh trong đất còn đáng thương, danh tiết đều muốn khó giữ được, vậy mà không ai đến thăm hỏi cô một lần.
Cả người bị ôm công chúa lên, không biết đi vài đoạn đường, theo thanh âm cửa bị đá văng ra, cô bị bỏ vào trên giường mềm mại, không, cũng không mềm mại, ai có thể nói cho cấn lấy cô là thứ gì.