Tào Tần Hoa không thèm để ý nói, "Có thể là em trước kia ở nơi nào nhìn thấy ông ấy qua, quên đi mà thôi."
Trương Giai Giai nhẹ gật đầu, "Khả năng là vậy."
Trừ bỏ Mã Tào Vĩ, ai cũng không biết bọn họ ở bên trong làm cái gì.
Tào Tần Hoa không khỏi nhìn nam nhân trung niên một cái, đối phương chú ý tới ánh mắt của hắn ta, né tránh một lần.
Trương Giai Giai xấu hổ chủ động mang theo đề tài nói, "Bây giờ tìm không đến xăng làm sao bây giờ nha? Còn muốn tiếp tục tìm tiếp sao?"
Mã Tào Vĩ cúi đầu nói, "Tìm tiếp, hôm nay tìm không thấy chỉ có thể trở lại nhà xưởng."
Đám người thương nghị một chút, đều cảm thấy không có vấn đề, dọc theo một con đường khác đi một hồi lâu, bởi vì sợ lạc đường, cho nên trên đường đi đều cố ý làm ký hiệu.
Gần sát trời tối, bọn họ mới không thể không dừng lại bước chân, sau đó bắt đầu quay đầu đi trở về.
Trầm Mộc Bạch phát giác được giống như có đồ vật gì theo ở phía sau, trong lòng có chút run rẩy lui về phía sau nhìn lại.
Hà Dịch đi theo đằng sau cô, thấy cô dừng lại, hỏi một câu, "Sao vậy?"
Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Không có gì." Chỉ là con mắt vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn thoáng qua.
Hà Dịch thấy thế không lại để ý, phối hợp hướng về phía trước đi.
Trong bụi cỏ truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt.
Trầm Mộc Bạch đều nổi da gà, vừa định cùng lên đội ngũ, đã nhìn thấy một cái đồ vật đen sì đi ra.
Đôi mắt màu vàng kim thẳng vào chằm chằm đi qua, là mèo đen ngày hôm qua.
Cô nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch sợ hãi mất dấu đội ngũ, vội vàng đi tới.
Đi không đầy một lát, cô liền phát hiện con mèo đen này một mực theo sau lưng.
Xinh đẹp là đẹp đến quan trọng, chỉ là cái ánh mắt kia cho người ta một loại cảm giác quỷ dị, huống chi nơi này còn là dị thế giới.
Mấy người đi thẳng ở phía trước, nhưng lại không có chú ý tới chuyện đằng sau.
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm đến công xưởng, mèo này nói không chừng sẽ chạy, liền không lại chú ý.
Chỉ là không nghĩ tới, vào công xưởng về sau, mèo đen cũng không rời đi.
Trương Giai Giai mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thình lình nhìn thấy có con mèo đen, giật nảy mình, "Mèo này làm sao ở nơi này!"
Những người khác cũng chú ý tới, đều cảm thấy có chút tà dị.
Mèo đen cũng không thèm nhìn bọn họ một chút, hướng về trong đó một cái phương hướng đi đến, bước chân ưu nhã giống như quý tộc thế kỷ trung cổ đồng dạng.
Trương Giai Giai thét lên một tiếng nói, "Nhanh đuổi vật này ra ngoài, ai biết nó có phải là cái đồ gì không sạch sẽ hay không."
Trầm Mộc Bạch chú ý tới mèo đen phương hướng đi tới là mình, quả nhiên, con mèo này đi đến bên người cô, vẫy vẫy đuôi ngồi xuống, giống như là tự hạ thấp địa vị vậy, sau đó liếm liếm bộ lông trên người.
Trương Giai Giai trợn to mắt, có chút sợ hãi lại có chút may mắn nhìn thoáng qua thiếu nữ, "Mèo này làm sao sẽ đến bên cạnh cô ấy?"
Đừng nói những người khác, ngay cả Trầm Mộc Bạch cũng cảm thấy kỳ quái.
Cô cẩn thận từng li từng tí, dò xét tính vươn tay.
Mèo đen ngước mắt nhìn cô một cái, bên trong màu vàng kim phản chiếu ra thân ảnh của cô.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới, không khỏi nghĩ vừa đến đêm hôm đó, trong mắt mèo đen rõ ràng thân ảnh ai cũng không có.
Mã Tào Vĩ là người từng trải, nhìn thấy cái tình huống này không khỏi nói thêm một câu, "Con mèo đen này có chút kỳ quái, Tiểu Duyệt cô chính là cách nó xa một chút đi, tôi tìm đồ vật đuổi nó ra ngoài."
Trầm Mộc Bạch mở miệng nói, "Phía dưới cổ nó có viên ngọc lục bảo, có thể là có chủ nhân đi."