Trong lúc đó, còn cố ý bấm điện thoại Tô Hoài Ngôn, để cho hắn nghe được thiếu nữ tuyệt vọng tiếng kêu thảm thiết.
Vừa cảm thụ Tô Hoài Ngôn phảng phất bị buộc vào tuyệt cảnh như thú bị nhốt, một bên làm nhục thiếu nữ, Chu mặt sẹo chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái vô cùng, ngay cả đáy mắt cũng ẩn ẩn đỏ lên, điên cuồng đến mất đi lý trí.
"Ha ha ha, Tô Hoài Ngôn, mày biết tao lúc đầu là dạng cảm thụ gì sao?" Ông ta cười lớn, khuôn mặt vô cùng vặn vẹo.
Trong kho hàng vài người khác hai mặt nhìn nhau, đều ở trên mặt đối phương thấy được một loại thần sắc, một người trong đó đi đến trước mặt Chu mặt sẹo do dự nói, "Chu ca, tiếp tục như vậy cô ta liền chết."
Mấy người mặc dù cùng Chu mặt sẹo có giao tình, nhưng là giới hạn ở mấy năm trước bị Tô Hoài Ngôn cho khuất nhục, cho nên lần này bắt cóc, bọn họ cũng là tồn lấy tư tâm, muốn báo thù năm đó.
Nhưng là bây giờ Chu mặt sẹo bộ dáng điên cuồng, căn bản là sắp đem người giết chết, mấy người chỉ là muốn cho Tô Hoài Ngôn chút giáo huấn, không muốn vác trên người trách nhiệm hình sự.
Chu mặt sẹo lại cười gằn một tiếng, "Các người đi đi."
Ý vị của ông ta không cần nói cũng biết.
Mấy người liếc nhau một cái, sau đó một người trong đó khuyên nhủ, "Chu ca, anh vừa mới đi ra, không cần thiết vì một tiểu tử lại đem bản thân cả người lại đi vào. Huynh đệ mấy người cũng là xem như phương diện tình cảm ngày xưa mới giúp anh chuyện này, tạm biệt."
Sau khi mấy người rời khỏi đây, Chu mặt sẹo nhìn xem thiếu nữ hấp hối, giơ lên dao trong tay, tự lẩm bẩm, "A Tú đều rời ta, ta tìm không thấy cô ấy, Tô Hoài Ngôn hắn dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Ha ha ha ha ha ha ha.."
Tại những lời này âm tiết cứng rắn đi xuống, một dao cuối cùng đúng là hướng trên phần bụng thiếu nữ thọc vào.
Chu mặt sẹo đánh mất lý trí, lại hoặc là hắn ngay từ đầu chính là dự định như vậy. Biết rõ bản lĩnh của Tô Hoài Ngôn, dứt khoát cá chết lưới rách, lựa chọn cố chấp dùng biện pháp trực tiếp nhất. Chính là làm cho đối phương cũng mất đi người quan trọng nhất, không chỉ có như thế, còn muốn cho hắn nghe thiếu nữ kêu thảm mà bất lực, coi như cuối cùng chạy đến, nhìn thấy cũng là một cỗ thi thể.
Tô Hoài Ngôn xác thực điên rôi, lúc thấy thi thể thiếu nữ một khắc này.
Hắn không biết mình là thế nào từng bước một đi tới, trong tầm mắt tất cả đều là huyết sắc đỏ tươi, trên ghế đã nhìn không ra màu sắc nguyên bản. Thân thể thiếu nữ bị trói chặt, dưới mái tóc đầu bất lực cúi thấp xuống, trắng bệch tĩnh mịch. Kích thích toàn thân cao thấp mỗi một tế bào, không nói gì phẫn nộ cùng bi thương tràn ngập mỗi một tấc giác quan, Tô Hoài Ngôn ở trước mặt cô ngừng lại.
Hai tay khẽ vuốt bên trên gương mặt thiếu nữ, thiếu niên lưu luyến cọ xát, trong miệng phun ra lời nói nhu hòa, "Chị, nhất định rất đau đi, chị nhát gan như vậy, là rất sợ hãi.."
Máu tươi lây dính gương mặt trắng nõn của thiếu niên, xúc giác dinh dính nhơn nhớt ấm áp lại làm cho đáy mắt hắn tơ máu càng thêm rõ ràng, trong cổ họng mang theo một chút nghẹn ngào, trên mặt lại là mang theo nụ cười mềm mại nhu thuận, "Rất đau đúng hay không, chị không có việc gì, có tôi ở đây, tôi mang chị về nhà."
Mở ra dây thừng giam cầm lấy tứ chi thiếu nữ, thiếu nữ thân thể bất lực trượt xuống đến trong ngực thiếu niên.
Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, mái tóc màu đen phủ lên thần sắc trên mặt hắn, thiếu niên ôm chặt lấy thiếu nữ, không ngừng hôn gò má cô, máu tươi cọ ở khóe miệng cùng trên mặt hắn, cũng mảy may không thèm để ý.