Ân Việt Ly bắt lấy tay nhỏ của cô, "Phu nhân còn muốn gán nợ hay sao?"
Trầm Mộc Bạch sắp chết giãy dụa lấy, ".. Hòa thượng kia đâu, ngươi rõ ràng chính là không thích ta à, còn muốn đuổi ta đi."
Ân Việt Ly mắt sắc thâm thúy, "Vị hôn thê một chuyện, một lần đủ, hai lần chính là phu nhân hữu tâm mà làm, vi phu vì thế động ý nghĩ xằng bậy, phu nhân không càng nên phụ trách sao?"
Trầm Mộc Bạch, "..."
Hệ thống trò chơi, ta bị lừa thảm rồi.
Cô quả thực nghĩ vùi đầu khóc lớn một trận.
"Thế nào? Phu nhân còn có lời có thể nói?" Ân Việt Ly câu môi cười nói.
Trầm Mộc Bạch, ".. Buông tha ân nhân cứu mạng ngươi nha."
Ân Việt Ly cười khẽ một tiếng, "Buông tha? Phu nhân thật đúng là tốt lạnh vi phu tâm, nếu là tính mệnh chi ân, liền lấy thân báo đáp." Hắn nâng lên cái cằm cô, trong mắt ý cười cởi ra một chút, bên môi lộ ra khí tức nguy hiểm, "Huống hồ vẫn là phu nhân trước gọi ta."
Trầm Mộc Bạch, "..."
QAQ.
Dùng ngón tay vuốt ve môi đỏ kiều diễm, Ân Việt Ly hầu kết có chút nhấp nhô nói, "Phu nhân, cũng không nên lãng phí đêm động phòng hoa chúc."
Hắn vừa nói, một bên đem bờ môi đè ép xuống.
Trầm Mộc Bạch, "Hệ thống hệ thống, ngươi nhất định có biện pháp, ta đánh không lại hắn nha ahihi!"
Hệ thống rốt cục cũng online, "Ai, tôi cũng bất lực."
Trầm Mộc Bạch, ".. *** cứt nha."
Bị đè ép hôn thở hồng hộc, thật vất vả có thể hít thở một cái, lại bị ép trở về.
Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ, "Ngừng ngừng ngừng, muốn thế nào ngươi mới có thể buông tha ta."
Ân Việt Ly nắm lấy tay cô hướng một chỗ của bản thân tìm kiếm, tiếng nói khàn khàn nói, "Dập lửa."
Trầm Mộc Bạch, "Ngủ một lần ngươi liền bỏ qua ta?"
Ân Việt Ly trong mắt hiện ra một chút ý cười, rồi lại rất nhanh thu liễm.
Trầm Mộc Bạch coi hắn chấp nhận, "Không cho phép đổi ý." Sau đó hướng bên kia nằm thẳng, nhẫn tâm nhắm mắt lại.
Tự mình an ủi mình nói, dù sao đây là ở trong trò chơi, lại không cái gì, chỉ là tinh thần bị ô nhiễm mà thôi.
Ân Việt Ly hầu kết có chút nhấp nhô, nghiêng thân phủ người đi lên.
Sau đó Trầm Mộc Bạch liền bị lật qua lật lại hung hăng làm mấy lần.
Cô nước mắt rưng rưng xin đối phương dừng lại, khóc đến cuống họng đều đau.
Cuối cùng hấp hối nằm lỳ ở trên giường, vẻ mặt hốt hoảng nhặt táo đỏ đậu phộng trước đó đặt lên giường ăn, vừa ăn vừa nghĩ, "Trời đã sáng chưa."
Trời còn chưa sáng, chuyện nào đó còn đang kéo dài.
Gần tới trưa, Trầm Mộc Bạch mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô dụi dụi con mắt, mới phát hiện thân thể đau buốt nhức cực kì, nhịn không được khẽ nói một tiếng.
"Phu nhân tỉnh?" Bên cạnh truyền đến một đường thanh âm trầm thấp giàu có từ tính.
Trầm Mộc Bạch nhìn sang, khuôn mặt tuấn mỹ vô song gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy ý cười, môi mỏng có chút câu lên, "Thế nhưng là mệt mỏi, vi phu xoa xoa eo cho em."
"Mau mau cút!" Trầm Mộc Bạch trong lòng rất là tuyệt vọng.
Vòng eo che bên trên một cái tay, nhẹ nhàng xoa nắn lấy.
Trầm Mộc Bạch đột nhiên nghĩ đến, đây là ở trò chơi a.
Đúng nha, trò chơi nha.
Cho nên hoàn toàn có thể che đậy cảm giác đau.
Như vậy tối hôm qua cũng có thể hoàn toàn che đậy giác quan nha.
Đệt!
Bị bản thân ngu xuẩn, khóc!
Trầm Mộc Bạch lần thứ nhất bởi vì chính mình mà cảm thấy tuyệt vọng.
Cô nhịn không được chảy ra một giọt nước mắt thương tâm, vì chính mình tự tay chôn vùi tiết tháo.
"Phu nhân đang suy nghĩ gì?" Ân Việt Ly lại gần hôn cô một lần.
Trầm Mộc Bạch mỉm cười nói, "Đang muốn cho ngươi mất đi quyền lợi làm cha."