Chuyện này phảng phất chính là một khúc nhạc dạo ngắn, theo nửa học kỳ sau kết thúc, bọn họ bước vào lớp 8.
Lớp 8 muốn so lớp 6 lớp 7 phải bận rộn hơn một chút, Trầm Mộc Bạch lại phát hiện tiểu nam chính cũng giống như mình cao lên, tâm tình rất là vi diệu, thất lạc lại vui mừng.
Tiểu nam chính tựa hồ tính tình cởi mở hơn một chút, Trầm Mộc Bạch có đôi khi sẽ còn nhìn thấy đối phương đang cùng nam sinh khác chơi cùng một chỗ, đánh bóng rổ hay gì đó, có lần Trầm Mộc Bạch đi ngang qua, đối phương nhìn cô, cả người giống như là bị đè chốt mở xuống, sau đó làm bộ điềm nhiên như không có việc gì quay đầu đi.
Lưu lại Trầm Mộc Bạch một mặt mơ màng, về sau cô liền phát hiện tiểu nam chính đang trốn tránh cô.
Trầm Mộc Bạch trong lòng đặc biệt phiền muộn, "Ta có loại cảm giác con trai ta đã trưởng thành."
Hệ thống, "..."
Mặc dù cảm thấy có chút khổ sở, nhưng là Trầm Mộc Bạch đối với việc tiểu nam chính kết giao bằng hữu, trong lòng vẫn là rất cao hứng. Nhớ kỹ trước kia, cô vì để cho tiểu nam chính kết giao bằng hữu, nghĩ hết đủ loại biện pháp, có một lần cô còn đem bằng hữu của mình xếp vào giữa hai người, lại không nghĩ rằng bởi vì việc này, tiểu nam chính lên cơn.
Trầm Mộc Bạch đến nay hồi tưởng lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù sao ở trước mặt cô, tiểu nam chính cho tới nay cũng là bộ dáng nhu thuận cừu non, lần kia vậy mà phát lớn như vậy tính tình, toàn bộ sắc mặt âm trầm dọa người.
Dọa đến Trầm Mộc Bạch cũng không dám lại thử.
Lớp 8 học kỳ một thành tích cuối kỳ đã có, An Tử Dục thứ tự đứng đầu, ngay cả Trầm Mộc Bạch đều nho nhỏ lấy làm kinh hãi.
Tiểu nam chính thành tích một mực rất tốt, nhưng là trong lớp cũng là ở vào trình độ trung trung.
Đối phương tựa hồ ở chỗ cô xem không thấy đang từ từ thay đổi.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy, khoảng cách tiểu nam chính đến nhiệm vụ tiêu chuẩn còn có mấy năm, chỉ là cô không nghĩ tới là, cô cho rằng thời gian trên thực tế còn phải sớm hơn rất nhiều.
Chỉ là trưởng thành thay đổi lại là thê thảm đau đớn.
Lúc Tiêu Tình Tuyết gọi điện thoại cho bọn hắn nói Chu Nhược Vân xảy ra tai nạn xe cộ, bọn họ từ trường học chạy đi bệnh viện, nhìn phòng cấp cứu đang tiến hành giải phẫu.
Tiêu Tuyết Tình cùng Giang Thần đều ở đây.
Tiêu Tuyết Tình sắc mặt không hề tốt đẹp gì, nhưng bà vẫn là cố gắng trấn định trấn an An Tử Dục nói, "Tử Dục, mẹ con đang tiến hành giải phẫu, dì và chú đều ở đây, con đừng sợ."
Chỉ là hốc mắt hồng hồng bại lộ cảm xúc bà giờ phút này.
An Tử Dục nhìn chằm chặp bà, thanh âm khàn khàn nói, "Dì Tiêu, bác sĩ nói thế nào?"
Tiêu Tuyết Tình che miệng, không đành lòng nói cho hắn biết tin tức kia.
Bên cạnh Giang Thần đỡ lấy bà, đáy mắt lộ ra một chút không đành lòng, nhưng gạt cũng không phải chuyện như vậy, đành phải chi tiết nói, "Bác sĩ nói, cô ấy nhiều chỗ gãy xương thụ thương, bộ vị trọng yếu chảy rất nhiều máu, sẽ cố hết sức giải phẫu."
Sắc mặt đột nhiên trắng bệch xuống, An Tử Dục thân thể lung lay.
Một bên Trầm Mộc Bạch vội vàng đỡ lấy hắn.
Tiêu Tuyết Tình trong lòng cũng khó chịu thương tâm cực kì, nhưng là bà biết rõ hiện tại người cần quan tâm nhất là An Tử Dục, chỉ có thể hít thở sâu một hơi nói, "Chúng ta phải tin tưởng bác sĩ, mẹ con khẳng định cũng không nỡ đi, cô ấy sẽ gắng gượng vượt qua, nhất định sẽ.."
An Tử Dục trầm mặc một hồi, ngẩng đầu, "Dì, con đã biết."
Giải phẫu tiến hành hai giờ, đám người cũng đứng bên ngoài hai giờ.
Khi đèn phẫu thuật dập tắt một khắc này, tất cả mọi người tâm đều bị một cái tay vô hình nắm lại.
Bác sĩ mặc áo trắng mở cửa từ bên trong đi tới.
* * *
Edit vị diện này làm ta lại nhớ tới Tô Hoài Ngôn ở vị diện thứ 3.