Thư Đường có chút chần chờ một chút, lần thứ nhất đối với mình phán đoán sinh ra do dự. Nhưng vừa nghĩ tới làn da thiếu nữ xinh đẹp, cô ta nghiêng nghiêng mặt, dùng thanh âm thiên chân vô tà nói, "Thật sao? Tiểu ca ca sẽ không gạt tôi đi, anh rõ ràng trước đó còn rất tức giận."
"Bởi vì thân ái nhà tôi cảm thấy cô rất đáng yêu nha." Nam nhân nói khẽ, "Cô ấy cũng rất thích con rối hình người trong tay cô."
Trầm Mộc Bạch nghe hai người đối thoại, đồng thời im lặng, còn cả người nổi da gà lên.
Cô không biết Quý Thư muốn làm gì, cho nên yên lặng lựa chọn im miệng không nói lời nào.
Bên kia A Đại nhíu nhíu mày, vừa định đi qua, liền bị La Trạch kéo lại, "Đã sớm nói qua với cô ta, không phải là cái gì cũng có thể đụng."
Tín Kỷ nhưng lại nghe có mấy phần không thoải mái nói không ra, nhưng là hắn ta vừa nghĩ tới năng lực thẻ bài của Thư Đường, trong lòng bất an dần dần từ từ tiêu tán.
Giày da nhỏ ở phòng khách phát ra tiếng vang cạch cạch cạch rất nhỏ, nữ hài trong tay cầm con rối hình người tinh xảo mặc âu phục hướng về cầu thang bên kia đi đến.
Cô ta nhìn không rõ trong bóng tối phương vị cụ thể của hai người, cẩn thận từng li từng tí vừa đi, vừa nói, "Tiểu tỷ tỷ, các người vẫn còn ở đó chứ?"
"Còn nha, chúng tôi một mực đều ở nơi này chờ cô." Đầu bậc thang bên kia truyền đến tiếng nói nam nhân êm tai nhu hòa.
Thư Đường môi đỏ cong cong, tròng mắt đi lòng vòng, dùng thanh âm mềm giòn dễ vỡ nói, "Vậy các người chớ đi nha, tôi rất nhanh liền đến rồi."
Đợi cô ta lần theo chỗ phát ra âm thanh tìm tòi được vị trí, dưới chân kéo ra một chút khoảng cách, sau đó ngẩng đầu, trong đầu suy nghĩ chỗ hai người đứng, sau đó mở miệng nói, "Tiểu ca ca, anh có thể giúp tôi lấy cho tiểu tỷ tỷ sao?"
"Tốt lắm." Quý Thư nói khẽ, "Cô đem tới đi, tôi liền ở chỗ này."
Thư Đường cầm trong tay con rối hình người đưa tới, "Tiểu ca ca."
Ở thời điểm đối phương đưa tiếp nhận đồ vật trong tay, trong mắt ý cười tàn nhẫn chợt lóe lên, cong cong bờ môi nói, "Tiểu ca ca, anh cầm chắc sao?"
Đáp lại cô ta chỉ có tiếng nói thiếu nữ hơi chần chờ, "Quý Thư?"
Thư Đường cười khanh khách một tiếng, "Tiểu tỷ tỷ, tiểu ca ca hắn sẽ không trở về với chị nha."
Trầm Mộc Bạch hỏi, "Cô đối với hắn làm cái gì?"
Thư Đường ở nguyên chỗ xoay một vòng, đắc ý nói, "Cô biết có một loại thẻ bài lợi dụng môi giới có thể đem người lâm vào ảo giác sao? Tiểu ca ca hắn hiện tại chính là trúng chiêu của tôi nha."
"Tiểu tỷ tỷ, tôi thích da của cô, tôi sẽ đem nó lột đến, một lần nữa lắp ráp thành một cái bộ dáng hoàn toàn mới."
Nữ hài vui vẻ nói, sau đó chân tiến lên một bước.
"Tín Kỷ, anh qua đây giết hắn."
Không đợi Tín Kỷ khởi hành, bên trong không gian tối tăm phát ra một tiếng kêu rên không thể tin.
Yết hầu bị một cái tay hung hăng mà gông cùm xiềng xích, thân thể nữ hài ở giữa không trung vùng vẫy một hồi.
"Thư Đường!" Tín Kỷ nghe ra là thanh âm của cô ta, vừa định tiến lên, liền bị La Trạch kéo lại.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Thư Đường phải chết."
La trạch thản nhiên nói, "Tôi đã đã cảnh cáo cô ta."
Tín Kỷ dừng lại, không cam lòng nói, "Thế nhưng là không có năng lực thẻ bài của cô ta.."
"Vậy liền lại tìm một cái mới." La trạch nói.
Tín Kỷ nghe được thanh âm thi thể nữ hài rớt xuống trên mặt đất, cắn răng, sau đó quay người ở trên ghế sa lông ngồi xuống, phối hợp hiện lên ngột ngạt.