Hạ Trạch Vũ, nam chính cái thế giới này.
Bởi vì tuyến thế giới sụp đổ, hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ mà biến thành người thực vật, đến nay còn chưa tỉnh lại.
Mà nhiệm vụ của Trầm Mộc Bạch chính là đi vào thế giới tinh thần của hắn, đem hắn tỉnh lại.
Thời gian ở thế giới tinh thần cùng hiện thực cũng không có quan hệ trực tiếp, dù cho chỉ là ngắn ngủi một phút đồng hồ, vậy cũng đã đủ rồi.
Sau khi hệ thống nhắc nhở, Trầm Mộc Bạch nhắm mắt lại, ở bên trong một trận mê muội cùng tiếng ồn ào tỉnh lại.
"Bác sĩ, tâm can bảo bối nhà tôi phải chết, van cầu bác sĩ mau cứu cô ấy, tôi quỳ xuống xin bác sĩ, bác sĩ nhất định phải làm cho cô ấy sống lại." Một vị nam nhân mặc quần áo bệnh nhân trắng lam khóc ròng ròng ôm đùi cô, thoạt nhìn thương tâm gần chết.
Trầm Mộc Bạch có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời còn không có biết rõ ràng rốt cuộc là cái tình huống gì, liền bị tiếng kêu khóc của đối phương một lần nữa kích thích màng nhĩ đau, cô nhìn trên người mình áo khoác trắng, hiểu rõ hiện tại bản thân có thể là bác sĩ, mặc dù rất muốn biết nam chính bây giờ là thân phận gì, nhưng thấy bệnh nhân này khóc đến rất là thê thảm, tâm tình không khỏi ngưng trọng mấy phần, thế là mở miệng hỏi, "Anh.. tâm can bảo bối tình huống bây giờ thế nào?"
Nam nhân một cái nước mắt một cái nước mũi nói, "Cô ấy vừa rồi từ trên lầu bay xuống, cánh tay đều té gãy, bác sĩ, cô ấy còn có thể cứu được hay không."
Chung quanh tiếng vui đùa ầm ĩ hấp dẫn Trầm Mộc Bạch chú ý, chỉ thấy trên hành lang, khắp nơi đều là bệnh nhân, bọn họ có đang chơi dây thun, có ngồi tại chỗ trên ghế, thậm chí có bộ mặt tức giận mắng lẫn nhau.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Đây thật là bệnh viện?
Cô chưa kịp nghĩ ra chỗ nào không thích hợp, nam nhân ôm đùi cô lại khóc thét lên, "Bác sĩ, bác sĩ mau cùng tôi đi cứu cô ấy, muộn liền đến đã không kịp."
Trầm Mộc Bạch cảm thấy mạng người quan trọng, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái khác, thế là đối với nam nhân nói, "Cô ấy bây giờ ở nơi nào? Anh mau dẫn tôi đi qua."
Nam nhân nhẹ gật đầu, lau nước mắt từ dưới đất bò dậy, sau đó mang theo cô ra ngoài hành lang, một đường ngoặt ra ngoài.
Đi ra bên ngoài, khắp nơi đều là bệnh nhân mặc đồng phục bệnh nhân xanh trắng, ngẫu nhiên có mấy bác sĩ mặc áo khoác trắng.
Trầm Mộc Bạch đi theo hắn ta, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, theo đạo lý nói, từ trên lầu rơi xuống, cánh tay đều té gãy, hiện tại không phải sẽ bị đưa đến phòng phẫu thuật sao.
Nhưng nhìn nam nhân này một mực mang theo cô, nghĩ thầm, có lẽ là còn không có bác sĩ phát hiện, thế là bước chân cũng càng ngày càng vội vàng.
Đối phương đưa cô dẫn tới trên một mảnh đất trống, phụ cận vụn vặt lẻ tẻ có mấy bệnh nhân, bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như trên trời có đóa hoa vậy.
Nam nhân ngừng lại, lần nữa khóc ròng ròng một cái quỳ xuống ôm lấy đùi cô, chỉ cách đó không xa nói, "Bác sĩ, bác sĩ nhanh mau cứu cô ấy!" Hắn ta một mặt giãy dụa sợ hãi, giống như phía trước thật có cảnh máu thịt be bét.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô không phải mắt mù đi người ở đâu nha.
"Bác sĩ? Cô ấy không phải là không cứu được?" Nam nhân sợ hãi nhìn cô, nước mắt nước mũi đều dán một mặt.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình thật không phải mắt mù, thế là uyển chuyển dò hỏi, "Ách, tâm can bảo bối của anh có phải được đưa đi phòng phẫu thuật hay không?"
Nam nhân lắc đầu, "Cô ấy liền ở đó, cánh tay cô ấy cũng ở đó, thật đáng sợ thật đáng sợ, cô ấy không phải chết rồi đi, bác sĩ." Hắn ta càng khóc càng thảm, ôm thật chặt đùi Trầm Mộc Bạch.