Tào Tần Hoa từ trong mộng bừng tỉnh, thái dương tràn ra mảng lớn mồ hôi, ánh mắt có chút tan rã, "Giai Giai?"
Trương Giai Giai thở dài một hơi, "Anh làm em sợ muốn chết, anh một mực đang giãy dụa, là mơ thấy cái ác mộng gì sao?"
Tào Tần Hoa sắc mặt trắng bệch nhìn bạn gái, bờ môi run rẩy, "Anh mơ thấy.."
"Mơ thấy cái gì?" Trương Giai Giai hỏi.
Nghĩ đến nói ra rất có thể sẽ đổi lấy một vòng cãi nhau mới, Tào Tần Hoa đem lời nói trong cổ họng nuốt xuống, lắc đầu, "Không có gì, không nhớ rõ."
Còn đang ngủ Trầm Mộc Bạch nghe được động tĩnh không khỏi quay người nhìn thoáng qua.
Mèo đen nhìn chằm chằm mặt cô, vung đuôi một cái.
Trầm Mộc Bạch vừa bực mình vừa buồn cười bắt được cái đuôi nó, "Mi làm gì?"
Mèo đen khẽ nâng cái cằm lên, tròng mắt màu vàng kim nhìn thiếu nữ, tựa hồ có chút bất mãn lực chú ý của cô bị người khác phân đi, tham muốn giữ lấy mười phần dùng cái đuôi cuốn cuốn trong đó một cái cổ tay.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy nó thật đúng là kỳ quái, rõ ràng là một con mèo, trừ bỏ liếm lông ra, cho đến nay đều không có phát ra một tiếng mèo kêu.
Không khỏi sinh ra một chút tâm tư đùa giỡn, cầm lấy đồ ăn ở trước mắt mèo đen lung lay, "Meo? Meo? Meo?"
Đối phương không hề bị lay động ngồi ở tại chỗ, ánh mắt có chút ghét bỏ thu về, sau đó cao quý mà ưu nhã tiếp tục liếm lông.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô phiền muộn hỏi hệ thống nói, "Con mèo này chẳng lẽ thành tinh?"
Hệ thống "Đại khái là bởi vì nó IQ cao hơn cô đi."
Trầm Mộc Bạch, ".. Con mẹ nó ngươi lặp lại lần nữa."
Hệ thống "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Trầm Mộc Bạch, ".. Cút."
Tào Tần Hoa lại chảy máu mũi.
Lần này hắn ta không có chút nào phát giác được, vẫn đang ăn lấy đồ ăn trong tay.
Trương Giai Giai vốn là muốn nói chuyện với bạn trai, chỉ chớp mắt nhìn thấy máu mũi hắn ta ào ào ào chảy xuống, dọa đến hoang mang lo sợ nói, "Tần Hoa.."
Tào Tần Hoa vẻ mặt hốt hoảng nhìn cô ta một cái.
Trương Giai Giai sắp khóc, chỉ chỉ cái mũi bạn trai nói, "Anh chảy máu mũi."
Tào Tần Hoa lúc này mới giống như tỉnh, đưa tay đi sờ lỗ mũi mình, mở ra xem xét, tất cả đều là máu.
Giọt giọt máu đều nhỏ xuống đến bên trên đồ ăn, không thể ăn.
"Tần Hoa.." Trương Giai Giai vội vàng cầm khăn mặt cho hắn, một bên dặn dò, "Nhanh ngửa đầu, đừng để nó một mực chảy xuống."
Tào Tần Hoa vẻ mặt hốt hoảng nghe theo lời cô ta nói, ngước cổ lên.
Trương Giai Giai giúp bạn trai đè lại cái mũi, không chú ý tới hắn dị dạng, "Thuốc cầm máu còn có một ít, em đi lấy ra."
Tào Tần Hoa trầm mặc dùng khăn mặt xoa lại xoa, làm cho tràn đầy mặt mũi.
Trong không khí cũng là mùi máu tươi, huống chi bên kia động tĩnh lớn như vậy, Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, nhìn đối phương sắc mặt tràn đầy tái nhợt, cảm thấy lại chảy mấy lần máu, Tào Tần Hoa thân thể đoán chừng cũng chống đỡ không nổi đi.
Mèo đen ngước mắt nhẹ nhàng liếc qua, cái mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi một cái, ngay sau đó nhàn nhạt quay lại.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình đại khái là hoa mắt, bằng không làm sao sẽ nhìn thấy trong mắt một con mèo tràn đầy ý vị ghét bỏ.
Nó đang ghét bỏ cái gì? Ghét bỏ Tào Tần Hoa? Hay là ngại máu của hắn ta?
Trầm Mộc Bạch thực cảm thấy con mèo đen này muốn thành tinh, không khỏi mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn một hồi, cuối cùng dẫn đầu thua trận.
Trương Giai Giai dùng cỏ cầm máu, để cho Tào Tần Hoa ngửa mặt lên, sau đó tất cả đều dán đến lỗ mũi nơi đó.
Cô ta một bên khóc nói, "Này cũng chuyện gì, máu làm sao một mực chảy đều không ngừng."