“Anh đến nhà em một chuyến đi."
Giọng điệu của Bạch Vi rất nghiêm túc, dường như tâm trạng không tốt.
“Được”
Lý Quân thở dài một hơi, cũng không biết đứa em gái ngu ngốc này lại làm ra chuyện quỷ quái gì.
Anh nhờ Lương Dũng lái xe đưa mình đến nhà cô.
Đồng thời anh cũng suy nghĩ đến chuyện đã đến lúc anh nên mua một chiếc xe.
Nhưng trước khi mua xe, anh cần phải có bằng lái.
Đợi đến khi Lý Quân đi vào nhà dì, vừa vào cửa anh đã cảm thấy bầu không khí có phần hơi ngột ngạt.
Em gái Bạch Vi, chú Bạch Kính Đình, sắc mặt đều trầm xuống.
Cho dù là dì anh - Lý Mộng Vân cũng nhíu mày, bày ra dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Đây là chuyện gì vậy?
“Lý Quân, Trương Siêu là do anh làm bị thương sao?”
Lý Quân vừa vào cửa, Bạch Vi đã ngạo mạn tra hỏi anh.
“Đúng vậy.”
Lý Quân cũng không có gì để phủ nhận.
“Trương Siêu kia cũng không phải là thứ gì
“Đủ rồi.”
Bạch Vi lạnh lùng cắt ngang lời của Lý Quân.
“Lý Quân, anh thật quá đáng, anh đánh Trương Siêu thành ra cái gì rồi, bây giờ lại còn muốn nói xấu anh ấy, không ngờ anh lại là loại người như vậy.”
“Ba năm trong tù vẫn không đủ để cải tạo anh trở nên tốt hơn, anh thật sự là không bỏ được thói xấu mà.”
Bạch Vi tức giận nói, hốc mắt đều đỏ lên.
Cô rất ủy khuất, không dễ gì mới khiến cho một phú nhị đại như Trương Siêu thích mình, nhưng lần nào cô cũng bị Lý Quân phá hỏng chuyện.
Một tiếng trước, cô nhận được tin tức, Trương Siêu bị Lý Quân đánh đến mức nhập viện.
Trong điện thoại, Trương Siêu còn đang vì Lý Quân mà giải thích, nói là Lý Quân chỉ nhất thời kích động, cô đừng tức giận anh.
Nghe qua đã biết Trương Siêu tốt đến mức nào, mà Lý Quân lại thật sự là một tên khốn nạn.
Bạch Kính Đình ở bên cạnh cũng hơi tức giận.
“Lý Quân, cậu thực sự quá đáng rồi, lại ra tay đánh người, cậu còn có giáo dưỡng hay không? Khó trách phải vào tù, theo tôi thấy, ba năm đối với cậu là quá nhẹ, cậu nên bị nhốt vào tù mười tám năm.”
Nghe người khác nói như vậy, Lý Quân nhất thời sầm mặt lại.
Là người lớn, lại nói ra lời như vậy, không thể nói là không ác độc.
“Bạch Kính Đình, chú vừa nói cái gì?”
Lý Quân cũng có chút tức giận, gọi thẳng họ tên của Bạch Kính Đình.
Nhìn thấy khí thế trên người của Lý Quân vào lúc này, Bạch Kính Đình có cảm giác như mình đang rơi xuống hầm băng, sợ hãi đến mức lùi lại một bước.
Nhưng rất nhanh ông đã trở nên tức giận.
“Lý Quân, cậu dám gọi thẳng tên của tôi, cậu muốn làm phản saol”
Lý Quân hừ lạnh một tiếng: “Trương Siêu kia âm mưu hãm hại em gái của cháu, cháu xử lý hẳn là vì bảo. vệ em họ, cũng là vì lợi ích của nhà chú.”
“Chó cắn Lã Động Tân, không biết phân biệt tốt xấu, không có lương tâm, lại còn vì Trương Siêu mà nhiều lần trách cứ cháu, nếu như cháu không ra tay thì bây giờ con gái của nhà chú đã trốn ở trong góc khóc lóc rồi.”
“Mấy người không những không cảm ơn cháu, mà ngược lại còn nhiều lần vu oan cho cháu, nếu chú không phải là người lớn của cháu thì đừng nói đến chuyện gọi thẳng tên, cháu sẽ tát cho chú hai cái bạt tai để thức tỉnh chú.
Bạch Kính Đình nghẹn họng, gương mặt đỏ bừng, lửa giận trong lồng ngực sắp nổ tung, hai tay tức giận run lên.
“Khốn nạn! Cậu chính là tên khốn nạn! Sao cậu dám mắng tôi!”
Bạch Kính Đình nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên.
“Lý Quân, anh đừng có làm càn!” Bạch Vi nhìn thấy bố của mình bị chửi, lớn tiếng nói.
“Ngậm miệng, em cũng là một kẻ ngu xuẩn, Trương Siêu trăm phương ngàn kế muốn hại em, nhưng em lại xem hắn như báu vật, anh hết lần này đến lần khác cứu. em, em lại không biết quý trọng, làm sao anh có thể có một người em gái ngu ngốc như em.”