Có thể dễ dàng có thuộc hạ tàn nhẫn, mỗi người đều cầm súng trong tay, đây nào có thể là một thế lực bình thường?
Nhất là Lương Dũng đã nổ súng bắn chết bốn thuộc hạ của hắn, loại tùy tiện nổ súng giết người này, ngoại trừ những kẻ ngoài vòng pháp luật thì chính là thực lực cường đại đến đủ để coi thường sinh mạng.
Mà nhóm người Lương Dũng rõ ràng là loại sau.
Vương Đại Xuyên nói cho cùng cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, hắn có một đám anh em thủ hạ, bắt nạt vài người thấp cổ bé họng thì không sao, nhưng khi gặp kẻ khó chơi thực sự, hắn hoàn toàn không thể đấu lại nổi.
Lúc này, khi Lương Dũng dí súng vào đầu hắn, Vương Đại Xuyên bị dọa đến run lẩy bẩy.
Hắn liên tục xin tha: “Tôi, tôi sai rồi, cậu Lý, cầu xin cậu, xin hãy tha cho tôi.” Thấy cảnh này, Nghiêm Khoan bên cạnh ngây ngẩn cả người. Vương Đại Xuyên vậy mà cúi đầu cầu trước mặt Lý Quân xin tha.
Hơn nữa, những người vội vã đến đây để bảo vệ cho Lý Quân gọi Lý Quân là thiếu gia.
Theo như anh ta biết, Lý Quân sinh ra trong một gia đình bình thường, nếu không cũng đã không bị giam ba năm vì đánh Trịnh Dương.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Những sinh viên xung quanh cũng mở to mắt, ban đầu họ còn tưởng rằng đàn anh này không có bản lĩnh lại thích gây chuyện, liên luy đến giáo viên trong trường.
Không nghĩ tới chuyện hoàn toàn không phải như vậy, người ta là đã có tính toán trước.
Họ chưa từng thấy Vương Đại Xuyên quỳ trên mặt đất giống chó như bây giờ. Biểu cảm của Lục Kỳ vô cùng phức tạp.
Từ bữa tiệc lần trước, từ việc Lý Quân quen biết Chu Bỉnh Khôn, cô ta đã biết thân phận của Lý Quân không tầm thường.
Nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của nhóm người Lương Dũng, cô ta càng không thể nhìn thấu Lý Quân.
“Vừa mới ra tù, làm sao Lý Quân có được thế lực như vậy?” “Chẳng lẽ lúc trước khi quen mình, Lý Quân giả vờ? Nhưng vậy cũng không đúng, nếu Lý Quân thật sự có thực lực lớn mạnh như vậy thì sẽ không phải ngồi tù.”
Lục Kỳ càng nghĩ càng mờ mịt, cô ta chỉ cảm thấy trên người Lý Quân bao phủ trong một tầng sương mù, không thể nhìn rõ, cũng không thể đoán được.
Nhưng cô ta biết rằng Lý Quân đã thuận gió mà lên, hóa thành một con rồng chân chính, còn cuộc đời của cô ta là trò cười.
“Thiếu gia, anh định xử lý hắn như thế nào?” Lương Dũng hỏi.
“Nghe nói rằng hắn là nhà giàu mới nổi, kiểu người như vậy đoán chừng không có tiền còn khổ hơn mất mạng.”
Nghe Lý Quân nói xong, Vương Đại Xuyên nhất thời không kịp phản ứng. Những người xung quanh đều không hiểu ý của Lý Quân là gì.
Dù thực lực Lý Quân có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì chẳng lẽ anh có thể cướp tiền của người khác?
Nhưng Lương Dũng đã hiểu ý của Lý Quân, lấy điện thoại ra bấm số gọi đi. “Tôi muốn tập đoàn Phương Khoa phá sản.” Lương Dũng nói với giọng nghiêm túc.
Thân là người phụ trách của ông chủ lớn ở Sở Châu, tài nguyên mà Lương Dũng có thể điều động cũng rất đáng sợ.
Sau một cuộc điện thoại, Lương Dũng đứng bên cạnh lặng lẽ chờ đợi. Lý Quân đi tới đỡ Nghiêm Khoan dậy.
“Thầy, đây là danh thiếp của em, hôm nay em còn chuyện phải làm, ngày khác em sẽ đến gặp thầy uống rượu.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay lấy khẩu súng từ trong tay Lương Dũng, chỉ vào Vương Đại Xuyên nói:
“Nếu để tôi biết ông dám trả thù thầy của tôi thì nhất định tôi sẽ lấy mạng ông, có hiểu không?”
Vương Đại Xuyên vội vàng gật đầu như giã tỏi. “Cậu Lý yên tâm, có đánh chết tôi cũng không dám bắt nạt thầy của cậu.” “Vậy là tốt.”
Nói xong, Vương Đại Xuyên vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng súng “đùng” một phát.
Đầu gối của hắn ngay lập tức bị một viên đạn xuyên thủng. “AI” Vương Đại Xuyên che lấy đầu gối rồi ngã xuống đất.