Nghiêm Khoan nghe vậy thì càng lo lắng hơn.
"Lý Quân, em đừng có ngớ ngẩn như vậy, em vừa mới đi ra, chẳng lẽ còn muốn đi vào sao?"
"Hơn nữa những người này rất tàn nhẫn, nếu cậu chọc hắn, hắn thật sự sẽ đánh chết em." Giọng Nghiêm Khoan run run.
Xung quanh có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, tất cả đều đang nhỏ giọng bàn luận.
"Người kia hình như là giáo sư trường chúng ta. Theo như lời của thầy ấy thì người thanh niên này hẳn là đàn anh của chúng ta."
"Xong rồi, anh ta chọc trúng Vương Đại Xuyên, chắc chắn phải xui xẻo."
Vương Đại Xuyên luôn mang bộ dáng hung hăng dữ tợn, lại thêm chuyện Lý Quân là đàn anh của họ nên tất cả học sinh lập tức bắt đầu lo lắng cho Lý Quân.
"Thằng nhãi, coi tao có đánh chết mày không." Vương Đại Xuyên lại giơ nắm đấm đánh về phía Lý Quân.
Nhưng lần này Lý Quân không hề né tránh, ngược lại giơ chân đá vào cái bụng †o của hắn.
Lập tức, thân thể Vương Đại Xuyên mất đi trọng tâm, lùi về phía sau hai bước.
"Bịch" một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất.
"Đồ mập chết bầm, con lợn béo chết tiệt, ông vụng về như vậy mà còn muốn đánh người, sao không tự soi mặt mình vào vũng nước tiểu mà xem."
Nói xong, Lý Quân giẫm lên mặt Vương Đại Xuyên, không quên nhổ nước bọt vào người hắn.
Giờ phút này, rất nhiều người xung quanh không khỏi cảm thấy trong lòng run lên. Không ngờ Lý Quân lại dám giãm lên mặt Vương Đại Xuyên và còn nhổ nước
bọt vào mặt hắn.
Tim Nghiêm Khoan đập thình thịch. Anh ta biết lân này Lý Quân sẽ gặp rắc rối.
Khi còn đi học, Lý Quân khá bốc đồng, không ngờ sau ba năm ngồi tù, ra tù rồi mà anh vẫn chưa rút ra được bài học.
Đối phương là tổng giám đốc Phương Khả, sao có thể dễ dàng đắc tội như vậy.
Lục Kỳ đi tới đỡ Vương Đại Xuyên đứng dậy, muốn đưa Vương Đại Xuyên đi.
Nhưng Vương Đại Xuyên chịu thiệt thòi lớn như thế, sao có thể bỏ qua. Hơn nữa, bị dẫm lên mặt trước mặt nhiều người như vậy, nhất định phải lấy lại mặt mũi.
Hắn hất Lục Kỳ đang giúp mình ra, chỉ vào mũi Lý Quân mà chửi: "Thằng chó đẻ, ở Sở Châu này còn chưa có ai dám đánh Vương Đại Xuyên tao đâu, mày nhất định phải chết, ông đây muốn giết mày."
Vừa nói, hắn vừa mở túi xách lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi điện.
Hắn vừa gọi điện thoại vừa chửi bới: "Để tao cho mày biết hậu quả khi chọc phải tao."
"Lát nữa, cho dù mày có quỳ xuống cầu xin thì tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày."
"Vậy à?" Lý Quân cười lạnh, đi tới và đá vào bụng Vương Đại Xuyên một lần nữa.
"BịchI"
Vương Đại Xuyên thế là lại đặt mông ngồi trên mặt đất, ngay cả điện thoại cũng bị hất văng ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến nhiều người xung quanh phải run sợ.
Vương Đại Xuyên nằm sấp, nhặt điện thoại lên, cười gần nói: "Thằng nhãi, hiện tại mày phách lối bao nhiêu thì lát nữa mày sẽ thê thảm bấy nhiêu."
Vẻ mặt của Nghiêm Khoan hoàn toàn thay đổi, vội vàng nói: "Lý Quân, mau đi đi. Một hồi người của Vương Đại Xuyên mà đến thì chạy không kịp nữa."
Lý Quân đút hai tay vào túi, cười nhạt nói: "Cứ để ông ta gọi người đến."
Nghiêm Khoan lo lắng đổ mồ hôi, lớn tiếng nói: "Lý Quân, chúng ta chỉ là người bình thường thấp cổ bé họng, sao có thể đắc tội nổi ác bá như hắn được."
Những sinh viên xung quanh cũng gật đầu. Đồng thời nhìn Lý Quân với ánh mắt thương hại, cảm thấy vị tiền bối này thật sự không biết nặng nhẹ.
Vương Đại Xuyên đã gọi điện thoại kêu người đến mà còn không chạy nhanh đi, đây không phải là ngu ngốc sao?
"Vương Đại Xuyên là ai? Đã quen ra tay độc ác, đợi người của hắn tới, còn không phải sẽ chém chết vị đàn anh này sao!"
"Ba mươi sáu kế: chạy là thượng sách. Bây giờ chạy vẫn chưa muộn, đợi thêm chút nữa thì hết chạy được."
"Nghe nói công ty Vương Đại Xuyên ở gần đây." Mọi người đều lo lắng cho Lý Quân. Nhưng bản thân Lý Quân lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì.
Lục Kỳ chạy tới khuyên nhủ: "Anh Xuyên, bỏ đi, Lý Quân này cũng không dễ chọc vào."
Nhưng Vương Đại Xuyên đã đẩy cô ta sang một bên.
"Mẹ nó, cô tránh xa ra cho tôi, sợ tôi giết bạn trai cũ của cô à?"
"Đi theo ông đây phải một lòng một dạ, đừng có mà có tâm tư gì khác." Lúc này, cuộc gọi đã được kết nối.
Vương Đại Xuyên hét lên với đầu dây bên kia: "Lập tức gọi tất cả anh em, mang hàng theo. Hôm nay ông đây muốn thấy máu."
Nói xong, ông ta cúp điện thoại rồi cười lạnh đi tới trước mặt Lý Quân.
"Thằng nhãi, người của tao sẽ lập tức tới ngay. Mày cứ đợi mà mua quan tài đi"
Vừa dứt lời.
"Bốp!"
Một tiếng vang giòn.
Lý Quân trực tiếp vung tay tát vào mặt ông ta. "Tránh xa tôi ra, miệng thối." Lý Quân thản nhiên nói. Mọi người có mặt ở đây xém chút ngất đi.
Đàn anh này quá phách lối rồi, tới lúc này rồi mà còn dám tát vào mặt Vương Đại Xuyên, đây là vò mẻ không sợ nứt sao?
"Lý Quân, nghe thầy khuyên, mau chạy đi." Nghiêm Khoan gần như bị Lý Quân dọa cho choáng váng.
Vương Đại Xuyên chỉ tay vào Nghiêm Khoan mà mắng: "Mày là thầy của nó, tao nhớ kỹ mày rồi, còn muốn nó chạy hả, ngay cả mày cũng chạy không được, †ao cũng sẽ đánh què chân mày."
Nghiêm Khoan nghe vậy, thân thể lập tức run lên một cái, vô cùng sợ hãi.
Vì giúp Lý Quân, ông không ngờ bản thân cũng bị Vương Đại Xuyên ghi hận, phải làm sao bây giờ?
Mà vào lúc này, có mấy chiếc ô tô đã nhanh chóng lao tới. Có xe con cũng có xe công vụ, tổng cộng có hơn chục chiếc. Ô tô xuất hiện và nhanh chóng dừng lại cách đó không xa.
Sau đó, một đám đàn ông cường tráng hung hăng từ trên xe lao xuống, tổng cộng hơn ba mươi người.
'Tên dẫn đầu cầm một thanh đao lớn trên tay, vừa đi vừa hét: "Mẹ nó ai dám đụng tới Vương tổng, ông đây chém chết nó."