Cho nên phần lớn xe của bọn họ đều quanh quẩn hàng triệu quay đầu.
Chiếc Rolls-Royce hơn ba triệu của Loan Thục Ninh đã là chiếc đắt nhất trong số bọn họ.
Lý Quân cười cười, đang định lên tiếng thì Quách Hiểu Đình đã rất tự nhiên đưa mắt nhìn vê phía Kim Thế Di: "Cậu Kim, đây là xe của anh sao?"
"Cậu Kim không hổ là con trai nhà họ Kim, đúng là xa hoa" Những người bên cạnh cũng lên tiếng.
"Từ lần trước, lúc tôi nhìn thấy chiếc Ferrari này trên tạp chí đã thích ghê gớm, đáng tiếc vẫn không có tiền mua, cũng chỉ có cậu Kim mới xa xỉ như vậy."
"Chuyện này. Kim Thế Di có chút chết lặng.
Gần nhất hắn nghèo đến mức phải lừa tiền của Nam Cung Tuyết, nào có thể mua nổi Ferrari hơn trăm triệu.
Mà nếu để cho cha già nhà mình biết hắn mua đồ đắt như vậy, chẳng phải sẽ đánh gãy chân của hắn sao.
"Cậu Kim đừng giả bộ nữa, chắc chắn là xe của anh."
“Đúng thế, hôm nay trong quán trà chỉ có mấy người chúng ta là khách, mà trong số chúng ta, ngoại trừ anh thì đâu còn ai có thể mua được một chiếc xe đắt như vậy nữa."
"Cậu Kim, lát nữa em muốn ngồi Ferrari của anh đi hóng mát, có được không?"
Quách Hiểu Đình nhìn Kim Thế Di với ánh mắt cực nóng.
"Chuyện này......"
Lúc đầu Kim Thế Di muốn nói không phải xe của hắn, nhưng bị mọi người thi nhau tâng bốc như vậy, hắn như bị quỷ thần xui khiến khẽ gật đầu: "Được."
Vừa nói xong hắn đã thấy hối hận, đang cố gắng tìm cách che lấp lời nói dối.
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn về phía Kim Thế Di nói: "Lúc đầu em còn muốn ngồi Ferrari của cậu Kim, không ngờ Hiểu Đình lại đi trước một bước."
"Cậu Kim, lần sau anh nhất định phải cho em ngồi đấy nhé." Kim Thế Di mất tự nhiên gật đầu. Mà Quách Hiểu Đình đã nhanh chân đi tới trước chiếc Ferrari.
Khi thấy mấy cô gái đang chụp ảnh tự sướng, cô lập tức quát lớn: "Mau cút đi, đừng làm bẩn xe của tôi."
Mấy cô gái kia bị quát lớn, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng không dám nói cái gì, vội tránh sang một bên.
Bàn tay Quách Hiểu Đình vuốt ve Ferrari, sự yêu thích trong mắt đã sắp tràn ra ngoài.
Co cũng nhìn thoáng qua Lý Quân. "Lý Quân, nghe nói anh cũng đang kinh doanh, lúc nào anh cũng phải lái một chiếc xe sang trọng giá trị hơn một tỉ đi, nếu không thì làm sao xứng với Tiểu Tuyết được."
Nam Cung Tuyết nghe vậy thì không khỏi hơi nhíu mày: "Hiểu Đình, đừng nói nhảm”
"Tớ nói thì thế nào? Tiểu Tuyết, tớ biết bây giờ cậu đang bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, nhưng là bạn bè, tớ cũng không thể không nhắc nhở cậu một câu, gia tộc Nam Cung là quái vật khổng lồ như thế nào."
"Chỉ với chút tài sản đó của Lý Quân, hoàn toàn không xứng với cậu."
"Anh ta muốn được gia tộc Nam Cung thừa nhận, trừ phi cũng phải có thực lực kinh tế như cậu Kim đây mới được."
"Nếu như anh ta giống cậu Kim, có bối cảnh gia đình như thế, vậy thì cho dù cậu có từ hôn với con trai nhà họ Thôi thì gia tộc Nam Cung cũng chưa chắc không thể đồng ý hôn sự của cậu và anh ta."
"Nhưng nếu chỉ với thực lực bây giờ của anh ta, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện cóc ăn thịt thiên nga nữa."
Nam Cung Tuyết nghe Quách Hiểu Đình nói, nhất thời không nói nên lời. Mặc dù lời nói của Quách Hiểu Đình khó nghe, nhưng đúng là sự thật. "Cậu Kim mau mở cửa xe đi, tôi muốn đi vào trải nghiệm một chút." Quách Hiểu Đình đi đến cửa tay lái phụ rồi nói.
Vẻ mặt Kim Thế Di có chút xấu hổ, hắn sờ sờ túi áo: "Hình như tôi quên cầm chìa khóa rồi."
"Quên chìa khoá?? Có phải rơi trong quán trà rồi không, mau quay lại tìm đi."
Người bên cạnh nghe thấy thế cũng lo lắng.
"Quên đi, tôi quen chủ quán trà này, để tôi bảo người ta mang chìa khóa đến."
"Mà xe thể thao chỉ có thể ngồi được hai người, hôm nay chúng ta đi xe khác vậy.
"Thế nhưng tôi muốn ngồi Ferrari mà."
Quách Hiểu Đình làm nững nói. "Được rồi, hôm nào anh sẽ tặng em một chiếc xe thể thao."
Kim Thế Di thuận miệng nói. Lúc này Quách Hiểu Đình mới mới mỉm cười.
"Lý Quân, anh có nghe thấy không? Cậu Kim muốn tặng cho tôi một chiếc xe thể thao đấy, lúc nào anh cũng tặng cho Tiểu Tuyết một chiếc xe thể thao đi?"
Lý Quân thực sự không nghe nổi nữa, anh lấy chìa khoá trong túi ra, bấm mở cửa. “Tích tích!"
Chỉ thấy đèn xe lấp lóe mấy lần, sau đó cửa xe mở ra.
Quách Hiểu Đình lập tức mở to hai mắt.
"Hoá ra là anh giấu chìa khoá xe của cậu Kim."
Lý Quân lắc đầu: "Không, đây là chìa khóa của tôi, chiếc Ferrari này là của tôi."
Anh vừa dứt lời, không khí xung quanh đóng băng lại...