Giống như bị đóng đinh ở đó, cứng ngắc không dám nói nữa lời
Cái tát này của Phùng Văn Hán có ý giết gà dọa khỉ.
Trên mặt Nghiêm Phó và Lưu Mãnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Chỉ có điều khiến Phùng Văn Hán không vui là, tên nhóc Lý Quân dám đứng ra kia, trên mặt vẫn có vẻ bình thản.
Anh ta lạnh lùng liếc Lý Quân một cái, bẻ bẻ ngón tay, trong mắt hiện lên một tia âm u, chỉ vào Lý Quân nói: "Nhóc con, khá bình tĩnh nhỉ, xem ra mày chưa từng nếm mùi bị xã hội vùi dập đúng không, lát nữa ông đây sẽ đánh nát miệng mày, xem mày còn cứng được không”
"Đây cũng là lời tao muốn nói với mày đó” Khóe miệng Lý Quân nhếch lên một nụ cười lạnh.
Phùng Văn Hán sững sờ: "Nhóc con, xem ra mày vẫn chưa biết thủ đoạn của tao đúng không?”
Nói xong, anh ta đưa ngón tay chỉ vào ngực Lý Quân.
Vài tên công tử bột cười ha hả.
Mấy nhân viên bảo vệ ở cửa đều nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Quân căm khăn ăn trên bàn lau sạch đầu mỡ ở khóe miệng
"Ầm."
Giây tiếp theo, anh nắm chặt lấy ngón giữa của Phùng Văn Hán, sau đó không chút nương tay, bẻ "rắc" một tiếng.
Dập nát luôn ngón tay của đối phương.
"Á!"
Phùng Văn Hán đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, mồ hôi lạnh trên đầu tuôn ra như suối.
Tất cả mọi người trong phòng riêng đều ngây người
Không ai ngờ Lý Quân lại dám chủ động ra tay, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp bẻ gấy ngón tay của Phùng Văn Hán.
Vu Hòa và bạn gái vừa đi xuống kiểm tra xe xong, đi lên, cả hai run rẩy đứng ở cửa, đầu óc trống rỗng
Nhưng vẫn chưa xong, Lý Quân mà đã ra tay, thì không định bỏ qua.
Anh cầm một đĩa thức ăn trên bàn, úp vào đầu Phùng Văn Hán.
Mảnh sứ vỡ tan, nước sốt bần tung tóe, xen lẫn màu đỏ tươi chói mắt.
Sau khi đĩa vỡ, Lý Quân không dừng lại, anh cầm chai rượu trên bàn, đập vỡ đầu Phùng Văn Hán.
Rượu trắng rồng độ cao rưới vào vết thương, Phùng Văn Hán lập tức ôm đầu, ngồi thụp xuống đất.
"Á~"
Vài cô gái sợ hãi hét lên.
Lưu Mãnh, Nghiêm Phó và những người khác đều biến sắc.
Mấy công tử bột đi cùng Phùng Văn Hán lúc này mới phản ứng lại, định xông lên ra tay, thì thấy Lý Quân cầm lấy chai rượu chưa khui, lần nữa đập vào vào đầu Phùng Văn Hán.
Phùng Văn Hán ngã xuống đất, bắt đầu co giật.
Mấy tên công tử bột đứng cứng ngắc, nhìn Lý Quân vẫn đang cầm nửa chai rượu vỡ. Trên đó đang găm đầy mảnh thủy tỉnh sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến bọn họ hiểu được thanh niên trước mặt này không phải kẻ có thể tùy tiện bắt nạt, nếu dám xông lên rất có thể sẽ bị đánh vào cổ hoặc bụng.
Cái bọn công tử bột chết nhát này chỉ dám bắt nạt người tầng lớp thấp không dám chống trả, nếu có người dám liều mạng với bọn chúng thì bọn chúng nào có gan xông lên
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng riêng đều bị sự hung dữ của Lý Quân làm cho khiếp sợ.
Từng người đều phải nghiêm túc nhìn lại thanh niên bị họ bỏ qua này, kể cả Lưu Mãnh, Nghiêm Phó cũng vậy.