Bởi vì trực giác mách bảo cô ấy rằng, đối phương thực sự dám giết người.
"Kẻ này rốt cuộc là ai? Đã biết mình là đại tiểu thư nhà họ Long, còn dám đối xử với mình như vậy?!"
"Rắc!"
Lý Quân buông tay ra.
Long Tiểu Đóa trượt dọc theo bức tường lạnh lẽo ngã xuống đất.
Cô ấy ôm cổ họng không ngừng thở hổn hển, trên mặt không còn vẻ bình thản như trước.
"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"
Giọng nói của Lý Quân như băng tuyết rét lạnh, khiến cho nhiệt độ trong cả căn phòng trở nên lạnh giá.
Một phút sau
Long Tiểu Đóa mới bình tĩnh lại, đứng thẳng người dậy.
Chỉ là ánh mắt nhìn Lý Quân càng thêm đề phòng hơn.
"Anh muốn biết gì vẽ nhà họ Long?"
Cô hỏi.
"Gia chủ nhà họ Long ~ Lý Thương, tôi khá tò mò Về người này."
Lý Quân lại ngồi xuống ghế, giống như vừa rồi không có gì xảy ra, hoàn toàn không nhìn ra sự hung tợn khi bóp cổ Long Tiểu Đoá.
Nghe vậy, trên mặt Long Tiểu Đóa lộ ra vẻ ghét bỏ: "Một kẻ vứt vợ, bỏ con làm con rể nhà họ Long, lại lấy thân phận người ngoài trở thành gia chủ nhà họ Long, anh trai tôi rất sùng bái Lý Thương, nhưng trong mắt tôi, Lý Thương chỉ là con sói mắt trắng mà thôi."
"Vứt vợ bỏ con?"
Lý Quân nhíu mày, nhìn chằm chằm Long Tiểu Đóa: "Chuyện vứt vợ bỏ con là thế nào?”
"Khi Lý Thương ở rể nhà họ Long, tôi còn chưa ra đời, cho nên đối với chuyện quá khứ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe được một số thông tin do những người lớn trong nhà kể lại.”
“Lý Thương vốn có vợ con, nhưng để leo lên con thuyền lớn nhà họ Long, hẳn đã trực tiếp cắt đứt quan hệ với vợ con, cưới cô tôi, cuối cùng thay thế vị trí người thừa kế nhà họ Long của cha tôi, trở thành gia chủ nhà họ Long”
“Lý Thương hẳn là làm nhiều việc ác nên bị ông trời trừng phạt, sau khi vào Long gia, đến bây giờ hẳn vẫn chưa có con, hẳn hứa sau này sẽ trả lại vị trí gia chủ cho anh trai tôi.”
“Lý Thương là một kẻ rất gian xảo, hành động gian ác, không từ thủ đoạn, vô cùng bá đạo, anh trai tôi coi hẳn là thần tượng, nhưng tôi chỉ muốn nôn mửa”
Long Tiểu Đóa không che giấu sự ghét bỏ của mình đối với Lý Thương.
Mà Lý Quân lại cau mày.
“Cô có biết người vợ trước và con trai của hắn hiện đang ở đâu không?”
Long Tiểu Đóa lắc đầu: “Cái này tôi không bi bây giờ ở nhà họ Long, Lý Thương một tay che trời, ngay cả cha tôi gặp hắn cũng phải cúi đầu, quá khứ của hẳn bị cấm nhắc đến, không ai dám tùy tiện bàn tán."
“Anh còn gì muốn hỏi nữa không?”
“Tạm thời không còn, nếu sau này nhớ ra sẽ tìm cô sau.”
Nói xong, Lý Quân trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Lời nói của Long Tiểu Đóa khiến trong lòng anh có một vài suy đoán.
Rời khỏi sân vận động, xe của Lương Dũng vẫn đang đợi sẵn ở bãi đậu xe.
Lý Quân mở cửa xe ngồi ở ghế sau, lặng lẽ hút thuốc.
Mãi đến nửa giờ sau, anh mới tỉnh táo lại, nói với Lương Dũng “Ông chạy xe qua bên biệt thự Đông Hà đi.”
“Vâng”
Ngay sau đó, chiếc ô tô biến mất trong màn đêm.