Lý Nãi Văn cả đời ở trong thôn, cũng chưa từng có ai làm cho ông bữa cơm xa hoa.
Lý Quân ngẫm thấy cũng đúng. Vì thế mấy người lái xe, mang theo ông hai Lý Nãi Văn đi lên thị trấn dùng bữa.
Lúc đi ngang qua đầu thôn, nhìn thấy chiếc Mercedes - Benz kia đã không còn, chứng tỏ Quách Đan và Đổng Bác Thư cũng đã quay về.
Cả nhà đi đến khách sạn cao cấp nhất thị trán, khách sạn Hoàn Đảo.
Khách sạn nằm ở cực đông của thị trấn, bề ngoài nhìn rất tráng lệ, chiếm diện tích khá lớn.
Hôm nay phòng bao lớn ở tầng thứ ba của khách sạn Hoàn Đảo bị người ta bao hết, đến dự tiệc đều là bạn học cùng một thôn, xem như một buổi họp mặt nhỏ.
Sau khi Quách Đan từ trong thôn trở về, đã cùng chồng mình đi vào phòng bao này.
Trong phòng bao, một cái bàn lớn có thể ngồi mười mấy người, bởi vì đồ ăn chưa được mang lên nên một đám nam nữ đang thấp giọng thảo luận bàn tán.
Sau khi Quách Đan đi tới, mọi người đều đứng dậy.
Quách Đan là một trong những hoa khôi nổi tiếng của trường lúc đó, đương nhiên là rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà Đổng Bác Thư hiện giờ lại là tổng giám đốc của khách sạn, trong đám người có thể nói là có tiền đồ nhất, tương đối nổi bật.
“Đổng Bác Thư tuổi trẻ tài cao, chúng ta so với Đổng Bác Thư kém xa, ánh mắt Quách Đan vẫn tốt nhất.”
"Lúc đi học Quách Đan cũng đã chọn Đổng Bác Thư, hai người họ là kim đồng ngọc nữ..."
Ngồi ở chỗ sâu bên trong, một cô gái ăn mặc thời thượng, lúc này đang tò mò nhìn về phía bạn trai bên cạnh.
Bạn trai cô nhẹ giọng nói: "Đây là chồng của Quách Đan, Đổng Bác Thư, tổng giám đốc khách sạn Hoàn Đảo, trước kia lúc Đổng Bác Thư còn đi học đã là ngôi sao lớn của trường, bây giờ người ta làm tổng giám đốc, tiền lương hơn mười vạn, chúng ta chỉ có thể nhìn mà hâm mộ!”
“Lợi hại như vậy sao?”
Cô gái sợ hãi than một tiếng.
Vợ chồng Đổng Bác Thư ngồi xuống, tiếng khen tặng trong phòng liên tiếp. vang lên.
“Đúng rồi, vừa rồi tôi về thôn, anh đoán xem tôi đã gặp ai?” Quách Đan đột nhiên mở miệng. Những người khác đều lộ ra vẻ tò mò.
“Là Lý Quân, anh ta cũng đã trở lại, à đúng rồi tôi quên nói với anh ta hôm nay các bạn học trong thôn tụ tập ở đây!”
“Vậy sao?”
“Trước kia Lý Quân là người học giỏi nhất thôn, nghe nói hai năm trước vào.
tù. Trong phòng bao ai nấy kinh ngạc.
Sau khi Lý Quân và Bạch Kính Đình đậu xe xong, cũng đặt một phòng bao để dùng bữa.
Cả đời Lý Nãi Văn ngay cả khách sạn lớn ông cũng chưa từng thấy qua, nhìn khách sạn xanh vàng lộng lẫy, có cảm giác như nhà quê lên thành phố!
Lý Quân gọi điện thoại cho con trai của ông hai cũng đang chạy xe vận chuyển trên thị trấn đến dùng bữa.
Sau khi ăn cơm xong, đã là hai giờ chiều, bầu trời bên ngoài tối sầm, trời đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách, làm cho người ta cảm giác được không khí mát mẻ.
Con trai ông hai nói cậu ấy cũng phải về thôn nên sẽ đưa ông hai về luôn, không cần Lý Quân và Bạch Kính Đình tiễn nữa.
Biết được Lý Quân đã là tổng giám đốc công ty, Tiểu Binh - con trai ông hai cũng mừng thay cho anh.
Lý Quân đưa cho cậu một tấm danh thiếp, nói cho cậu biết, nếu cần có thể gọi điện thoại cho anh.
Đi tới cửa khách sạn, bởi vì trời đang mưa, Lương Dũng đi trước lấy xe cho Lý Quân, Lý Quân đứng đợi ở cửa.
Bạch Kính Đình không có tài xế, cũng chỉ có thể bảo con gái mình đi qua lấy xe.
Mọi người đều uống không ít rượu, Bạch Kính Đình ôm bả vai Lý Nãi Văn, nói tiếp chuyện vừa rồi trong bữa tiệc còn chưa nói xong.
“ƠI Đây không phải là Lý Quân sao?” Phía sau truyền đến một loạt âm thanh ồn ào.