Những cô gái trẻ bị Quách Hiểu Đình đẩy sang một bên không nhịn được bật cười.
"Tôi còn tưởng rằng xe của bạn trai cô, hoá ra không phải, cô lấy mặt mũi ở đâu mà đuổi chúng tôi đi."
"Nhưng... Cái quái gì vậy..."
Lời nói của mấy cô gái khiến Quách Hiểu Đình lập tức trợn mắt.
Nhưng mà mấy cô gái kia không sợ cô, bọn họ lập tức trợn mắt nhìn lại. "Được rồi, chúng ta lên đường đi." Một người đàn ông nói.
Lý Quân và Nam Cung Tuyết đi cùng một xe.
Sau đó, những người khác ngồi trong xe riêng của mình, một đường đi thẳng đến ngọn núi cách Sở Châu tám mươi km.
Nơi đó có suối nước nóng tương đối nổi tiếng, phong cảnh trên núi cũng rất đẹp. Mãi cho đến khi đến đích, sắc mặt Kim Thế Di và Quách Hiểu Đình đều đen sì. Tuy nhiên, những người khác lại có một cái nhìn hoàn toàn mới về Lý Quân.
Dù sao người có đủ khả năng lái chiếc xe thể thao 1 tỉ 3 thì giá trị con người cũng phải trên một tỷ phải không.
Bọn họ thưởng thức phong cảnh ở trên núi trước, sau khi ăn cơm trưa xong mới đến sảnh suối nước nóng trong khách sạn.
Đã có khá nhiều người trong hồ bơi suối nước nóng. Lý Quân vào phòng thay đồ thay quần bơi rồi đi ra ngoài. Mấy cô gái vẫn chưa đi ra.
Kim Thế Di và mấy người đàn ông khác đang nói chuyện sôi nổi, ngược lại bên chỗ Lý Quân có vẻ hơi bị cô lập.
Lý Quân cũng không thèm để ý, anh ngồi xuống ghế sofa trong khu nghỉ ngơi rồi châm một điếu thuốc.
"Cậu là Lý Quân sao?” Một nhóm nam nữ vừa bước ra khỏi phòng thay đồ đã kêu lên.
Lý Quân đang hút thuốc nghe thấy giọng nói này thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn
lên. Anh thấy một vài gương mặt quen thuộc giống như đã từng quen biết.
Lý Quân bỗng nhiên võ trán một cái, anh nhớ ra rồi, đây là mấy người bạn thời trung học cơ sở của anh, tổng cộng có ba nam hai nữ.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Quân với vẻ mặt ngạc nhiên: "Lý Quân, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Nhậm Hải Đào, là lớp trưởng trung học đây."
Đồng thời anh ta giới thiệu cho Lý Quân: "Đây là bạn gái của tôi, Trương Oánh."
"Đây là Lôi Linh Vũ của lớp chúng ta, trước kia ngồi ở phía sau, tính cậu ta nghịch ngợm lắm."
"Đây cũng là bạn học lớp chúng ta, Giang Hoa."
"Còn người đẹp này là hoa khôi lớp chúng ta Lý Nỉ, lúc đi học được rất nhiều nam sinh lén lút viết thư tình đấy."
Lý Nỉ ở bên cạnh cũng mỉm cười nói: "Lúc ấy trong lớp có rất nhiều bạn học nam viết thư tình cho tôi, nhưng tất cả đều bị tôi ném vào thùng rác, chỉ tiếc là không có thư tình của Lý Quân. Nếu có thư tình của cậu, tôi nhất định sẽ đồng ý, cậu là nam thần của tôi mà."
“Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu vào một trường trung học trọng điểm với thành tích xuất sắc, còn tôi thì chỉ có thể vào một trường trung học bình thường, lúc ấy, tôi còn khóc mất mấy ngày mà."
Không ngờ lại gặp được bạn học cấp hai ở đây, Lý Quân cũng không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện thời thanh xuân đã để lại cho anh rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.
Sự rung động của tuổi thanh xuân đó, lúc ấy tỉnh tỉnh mê mê, và chỉ khi bỏ lỡ rồi thì mới cảm thấy răng nó thật quý giá.
"Lý Nỉ, nếu như bây giờ tôi theo đuổi cậu thì còn có cơ hội không?" Lý Quân không khỏi cười hỏi.