Những người đến xem trận chiến đã đến từ khi mặt trời mới mọc, đến giờ đã đợi hơn một tiếng.
Một số cô gái dùng tay che ánh nắng mặt trời.
Vì đến đây để xem quyết đấu nên họ không mang theo ô dù hay cái gì để che nẵng cả.
Buổi sáng còn đỡ, nhưng giờ mặt trời càng lên cao, ánh nắng càng trở nên gay gắt.
Mọi người đang nóng ruột chờ đợi, bỗng nhiên có người hét lên: "Nhà họ Vạn đến rồi!”
Mọi người nhìn theo hướng người vừa hét, chỉ thấy một nhóm khoảng năm sáu mươi người từ dưới chân núi đi lên.
Sự xuất hiện của nhà họ Vạn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên đi cùng Vạn Tử Vinh ở vị trí đầu tiên, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt trầm ổn, không căn đoán cũng biết đó là nhân vật chính của trận chiến hôm nay - Vạn Tử Khang.
“Tử Khang, tên Lý Quân kia có thể giết chết năm sát thủ của Ảnh Thí Các, thực lực không thể xem thường, em ngàn vạn lần đừng chủ quan.” Vạn Tử Vinh dặn dò.
Nếu là trước đây, gã hoàn toàn không lo lắng em trai mình sẽ thua, nhưng tên Lý Quân này thực sự có chút kỳ quặc, khiến gã nhiều lần bất ngờ.
"Anh yên tâm đi." Vạn Tử Khang mim cười, trên người toát ra khí thế sắc bén, mỗi bước đi đều như in dấu chân xuống đất.
Võ công của anh ta đã đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, những vết chai sần trên tay đều biến mất, chỉ có hai bên thái dương còn hơi phình lên.
Phải đợi đến khi thái dương hoàn toàn xẹp xuống như người thường thì mới chính thức bước vào cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.
"Có thể giết chết vài sát thủ của Ảnh Thí Các, thằng nhãi Lý Quân này chắc có thực lực ngang với em, nếu xét về thiên phú thậm chí còn mạnh hơn em, nhưng nghe nói cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ mà cảnh giới đã tăng quá nhanh, e rằng đã sử dụng một số phương pháp nào đó, nền tảng sẽ không ổn định”
“Kẻ như vậy, đối phó với những người có thực lực thấp hơn mình đương nhiên lợi hại, nhưng cùng cảnh giới thì chỉ có thể bị em hành hạ đến chết!”
Khóe miệng Vạn Tử Khang nở một nụ cười khinh miệt.
Trên đỉnh núi.
Nhà họ Vạn tụ tập ở một chỗ.
Vạn Tử Khang đi đến trung tâm đỉnh núi, khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, lẳng lặng chờ đợi đối thủ.
Mặt Vạn Tử Khang về hướng về phía đông, ánh mặt trời nhuộm vàng cơ thể anh ta, khiến vô số người trong lòng thán phục.
Lão Tứ nhà họ Vạn quả nhiên như thần.
Vạn Tử Khang chưa đợi được bao lâu, trên con đường lên núi lại xuất hiện thêm vài bóng người
Lý Quân và Tống Chân sóng vai đi đến, sau lưng là Lương Dũng và Quách Thanh Sơn, tống cộng bốn người.
Đặc biệt là Lý Quân và Tống Chân, giống hệt như một cặp tình nhân đang đi ngắm cảnh.
Tuy nhiên, trên đường đi, không ai dám coi thường họ.
"Cậu chính là Lý Quân?”
Sau khi Lý Quân lên đỉnh núi, đôi mắt đang nhắm nghiền của Vạn Tử Khang đột ngột mở to, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lùng.
"Lý Quân, cậu đã giết nhiều người thân của tôi, ra ngày hôm qua tôi nên lấy đầu cậu, nhưng tôi cho cậu thêm nửa ngày sống, vì tôi muốn ở trước mặt tất cả mọi người trong thủ đô, giết chết cậu, để cho mọi người biết, làm kẻ thù của nhà họ Vạn sẽ có kết cục như thế nào."
Nói xong, Vạn Tử Khang đứng dậy, khí thế trên người tăng vọt, quần áo bay lên phần phật
“Tôi hình như nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén”
Xa xa, có người kinh ngạc nói.
"Anh không nhìn nhầm, đó là Quyền Ý, nghe nói khi đạt đến cảnh giới Tông Sư, người ta có thể tưởng tượng ra vật hoặc cảnh sắc nào đó, ngưng tự nó thành Quyền Ý của mình, không ngờ Quyền Ý của Vạn Tử Khang lại là một thanh kiếm.”
"Chưa ra tay, chỉ riêng khí thế đã đáng sợ như vậy, quả nhiên là người mạnh nhất nhà họ Vạn.”
Nhiều người bị khí thế của Vạn Tử Khang làm cho kinh hãi.
Ngay cả Lý Quân cũng lộ ra vẻ khác thường, Vạn Tử Khang quả thực là võ giả mạnh nhất mà anh từng gặp, ngay cả Đại trưởng lão của Chiến Long Điện cũng không bằng anh ta.
"Lý Quân, đền mạng đĩ!"
Khi khí thế tích tụ đến đỉnh điểm, Vạn Tử Khang đạp mạnh xuống đất, hóa thành một bóng ảnh lao về phía Lý Quân.
Người chưa đến, khí thế khủng khiếp đã như sóng cuộn tràn xuống.