Mấy tên côn đồ này mặc dù thường xuyên đánh nhau, nhưng chưa bao giờ thấy người nào mạnh mế như vậy.
“Cút đi” Lý Quân lạnh lùng nói: “Cái loại cá thối tôm nát này trên xã hội này nhiều quá rồi.”
Sau một khắc, những tên thanh niên trẻ tuổi bộ dạng như người đang có tang nhanh chóng hoảng loạn đứng dậy, bỏ chạy như một con chó.
Lý Quân nhìn người đẹp còn đang ngơ ngác, nói: “Muộn lắm rồi, về nhà nhanh đi”
Cô gái mới kịp phản ứng lại, nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, chỉ là anh có tiện cho em ở nhờ một đêm không? Em đã cãi nhau với gia đình và bỏ trốn ra ngoài, không một xu dính túi."
Nói rồi, ánh mắt của cô gái mong chờ nhìn Lý Quân.
Lý Quân nghĩ một chút, dù sao cũng gặp rồi, làm người tốt phải làm đến cùng, vì thế anh gật đầu.
“Cũng được, nhưng mà tôi vào trong quán bar có chút việc trước đã.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Cô gái vui vẻ trở lại.
“Mà cô tên là gì vậy?”
“Em tên là Nam Cung Tuyết, anh thì sao?”
“Nam Cung?”
Đôi mắt của Lý Quân hiện lên sự trầm tư.
Họ Nam Cung cũng không có nhiều người.
“Tên tôi là Lý Quân, đi thôi.”
Lý Quân nhẹ nhàng nói, sau đó bước vào quán bar.
“Không thể không nói rằng cách trang trí của quán bar này. rất sang trọng và hoành tráng.
Lý Quân vừa bước vào, liền có người phục vụ đã đến chào. đón anh.
Đèn trong quán bar sáng rực và một ban nhạc đang hát những bài hát tiếng Anh mà Lý Quân không hiểu.
Lý Quân đút hai tay vào túi và nhìn xung quanh.
Quả nhiên, ở vị trí tầng hai đã nhìn thấy nhóm người của Hoàng Tứ Nhạc.
“Quý khách muốn gọi gì không ạ?” Người phục vụ nhẹ nhàng hỏi.
“Một chai rượu vang đỏ và một đĩa trái cây.” Lý Quân nói.
Ngay sau đó, rượu và đĩa trái cây đã được người phụ vụ đem lên.
Nam Cung Tuyết mở rượu, rót cho Lý Quân một ly... Nhìn thấy Lý Quân đưa tay muốn uống rượu, cô vội vàng
ngăn lại nói: “Sau khi khui rượu, tốt nhất nên để khoảng mười phút, lúc đó hương vị mới tỏa ra"
Lý Quân nghe vậy, lắc đầu mỉm cười.
Về những kiến thức này, mặc dù lúc ở trong tù anh ấy đã nghe người khác nói, thế nhưng anh không mấy quan tâm.
Nhưng mà Nam Cung Tuyết thể hiện rõ rằng cô có nghiên cứu về rượu.
Mười phút sau.
Nam Cung Tuyết cầm ly rượu lên, quan sát màu sắc của rượu, lúc này mới hài lòng đưa cho Lý Quân: “Thử đi.”
Lý Quân cầm ly rượu lên, trực tiếp uống một ngụm. “Tạm được.” Anh nhận xét một cách bình thường.
Người phục vụ vừa đi ngang qua không khỏi lén lút trợn mắt.
“Thật là một tên nhà quê, nhìn cách vừa rồi anh ta uống rượu cái gì cũng không hiểu cả, còn làm ra vẻ như mình là người của tầng lớp thượng lưu vậy.”
Hai người ngồi cùng nhau, Nam Cung Tuyết không uống rượu mà chỉ ăn trái cây trong bát trái cây, im lặng không nói gì.
Dù sao thì cũng vừa mới quen, không có chủ đề chung.
Còn Lý Quân thì uống rượu, thỉnh thoảng nhìn lên vị trí tầng hai.
Mục tiêu hôm nay của anh là Hoàng Tứ Nhạc. Đúng lúc này, anh nhìn thấy Hoàng Tứ Nhạc đứng dậy và đi xuống cầu thang cùng với một số tiểu đệ, giống như là sắp rời đi.
Lý Quân lập tức đứng dậy, nói với Nam Cung Tuyết: “Chúng †a nên đi rồi”
Nam Cung Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc. Rượu vang và đĩa trái cây còn gần như y nguyên.
Nhưng mà nhìn thấy Lý Quân đã đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng liền vội vàng đi theo.