Bị người thân của mình hiểu lầm, trong lòng anh có cảm giác rất khó chịu.
Lý Quân vô thức bước đi, bất tri bất giác nhìn thấy một quán bar tên là Time.
Nghĩ một chút rồi quyết định đi thẳng vào trong. 'Trong quán rượu, âm nhạc êm dịu và ánh đèn nhấp nháy khiến Lý Quân dường như đột nhiên quên đi những phiền não của mình.
Đi vào quầy bar, nhìn thấy các loại rượu rực rỡ muôn màu, Lý Quân đã gọi ngẫu nhiên một loại.
“Cho tôi một ly rượu.”
Vừa nói, Lý Quân vừa nở một nụ cười gượng gạo.
Lần này sau khi ra tù, hiếm có chuyện gì trên đời có thể lay chuyển được tâm trạng của Lý Quân, nhưng Bạch Vi lại là đứa em gái đã đi theo anh từ nhỏ, mối quan hệ của hai người trước kia rất tốt.
“Lý Quân, sao lại là anh?”
Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Đó là một người phụ nữ có đôi mắt đẹp, đứng ở quầy bar nhìn chằm chằm vào anh, là Chu Vũ Hàn.
“Sao cô lại ở đây?” Lý Quân cũng sững sờ.
Anh biết gia đình của Chu Vũ Hàn có một công ty, mặc dù không giàu lắm nhưng cũng không đến nỗi phải đến đây làm gái ở quán bar.
“Quán bar này là do một người bạn của em mở, em không có việc gì nên đến đây hỗ trợ thôi.” Chu Vũ Hàn nói.
“Ly rượu này em mời anh, xem như cảm ơn anh ngày hôm đó ở câu lạc bộ Vân Đẳng đã giúp đỡ em.”
“Vậy thì cảm ơn.”
Lý Quân cũng không khách sáo, cầm ly rượu lên khế đung đưa.
Nhìn bọt khí bên trong lập lòe dưới ánh đèn rồi ngửa đầu uống cạn một hơi.
Chu Vũ Hàn tò mò nhìn Lý Quân, cô nhạy cảm phát hiện được, dường như Lý Quân đang có điều gì phiền muộn trong lòng.
Mà bây giờ, dưới ánh đèn lập lòe, khuôn mặt của Lý Quân lại có một nét quyến rũ độc đáo.
“Sao bình thường mình không phát hiện anh ấy có dáng vẻ đẹp đến như vậy.”
Chu Vũ Hàn suy nghĩ trong lòng.
Đúng là này, biểu cảm của Chu Vũ Hàn lại đột nhiên trở nên có chút không được tự nhiên.
Cô lầm bầm nói: “Nguy rồi, mấy tên này lại đến rồi, bạn của mình bây giờ lại không có ở đây, phải làm sao. đây?”
Thì ra là mấy tên cường tráng, vẻ mặt hung hãn, nghênh ngang xông vào.
'Trên người của mỗi người bọn họ đều có hình xăm và dây chuyền vàng lớn, chỉ thiếu mấy chữ “tôi là kẻ lưu manh” viết lên mặt mà thôi.
“Mẹ nó, hôm nay thật là sảng khoái, đã lâu rồi không có đánh người sảng khoái như vậy, đáng tiếc tên nhóc. kia không có ở đây, tao thấy hơi thất vọng.”
Một gã đàn ông nét mặt dữ tợn lớn tiếng nói.
Ngay cả âm nhạc trong quán bar cũng không thể lấn át được giọng nói của gã.
“Trước kia ỷ mình là người của Mặt Sẹo, dám đắc ý trước mặt tao, bây giờ anh Mặt Sẹo đã đi rồi, nó chỉ là cái rắm mà thôi, ngày mai chúng ta lại đến đó, tao không tin không chặn đường được nó.”
“Đúng vậy, không chặn đường nó được thì đánh người nhà của nó, không tin nó có thể tiếp tục làm một con rùa rụt đầu."
Anh Đức cười ha ha nói.
Mấy người bọn họ đi thẳng đến quây bar.
Chu Vũ Hàn vô thức hỏi: “Quý khách muốn uống gì a7
Anh Đức kia nhìn thấy Chu Vũ Hàn thì con mắt lập tức sáng lên.
“A, từ khi nào quán bar Time có một em gái tử tế như vậy, em gái à, sau khi tan ca đi chơi với anh đây được không nào?”
Chu Vũ Hàn không khỏi nhíu mày, ánh mắt lộ ra sự chán ghét.
Nhưng nghe được hơi thở đầy mùi rượu từ miệng đối phương, cô biết lúc này mình không nên đắc tội với bọn họ.
Đành phải cười ha ha làm lành, giả vờ đánh nhẹ một cái.
Anh Đức kia muốn ngồi xuống ghế trước quây bar.
Nhìn thấy Lý Quân đang ngồi ở giữa, lúc này gã không khỏi nói: “Nhóc con, cút sang một bên đi.”
Chu Vũ Hàn cũng lập tức nhìn về phía Lý Quân.
Lần trước Lý Quân xông vào câu lạc bộ Vân Đăng, mang Bạch Vi và cô ra ngoài.
Cô biết Lý Quân cũng có một chút võ nghệ trong người, nếu Lý Quân có thể ra tay dạy dỗ mấy tên lưu manh này một chút thì quá tốt rồi. Truyện Xuyên Không
Lý Quân cầm ly rượu rời ghế, sau đó đi sang một nơi ít người, ngồi xuống.
Anh Đức khinh thường cười một tiếng.
Gã rất thích hưởng thụ loại cảm giác này, tung hoành bá đạo, không ai dám trêu chọc gã.
Trong lòng Chu Vũ Hàn không khỏi thất vọng, cũng vì vậy mà cô thấy sợ bọn người này.
Lý Quân uống rượu, không phải là anh không nhìn thấy ánh mắt mong chờ vừa rồi của Chu Vũ Hàn, chỉ là trên đời có nhiều người cặn bã như vậy, một mình anh cũng không thể đi dạy dỗ từng người một.
Mà loại người lưu manh nhỏ bé như vậy ở một đẳng cấp rất khác với anh.
Không dưng lại xông vào đánh một con chó sủa bậy ở bên đường? Trừ phi là đang rất rảnh rỗi.
Ngay lúc này, Lý Quân nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông, nhìn thấy người gọi đến là Cố Nghiên.
“Chẳng lẽ là công ty có chuyện gì sao?”
Vừa kết nối điện thoại, giọng của Cố Nghiên đã lập tức truyền đến.
“Lý Quân, anh có biết Dương Bá đi đâu không? Lúc đầu anh ta còn làm việc, nhưng đột nhiên giữa chừng lại chạy ra ngoài, còn nói là không muốn làm nữa, tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh ta cũng không nghe máy, không biết là có chuyện gì đã xảy ra.”
“Dương Bá? Chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Quân cũng nhíu mày.
Dương Bá này đến làm ở tập đoàn Quân Lâm được. vài ngày, tại sao lại đột nhiên bỏ ngang như vậy.
“Chuyện này anh không cần lo lắng quá, để tôi đi thăm dò một chút."
Lý Quân nói xong, chuẩn bị gọi điện thoại cho Dương Bá.