Hành vi của ông chủ của cô thực sự... rất độc đáo.
"Ông chủ Lý, không phải cậu đang tát vào mặt tôi à? Sao tôi có thể kiếm hời từ cậu được?” Chu Bỉnh Khôn giả vờ tức giận.
Thấy Lý Quân vẫn không biểu cảm gì, Chu Bỉnh Khôn cũng im lặng, cuối cùng chỉ đành thở dài:
"Ông chủ Lý, nói thật là sở dĩ tôi nhất quyết đưa cho cậu miếng ngọc này là vì tôi có chuyện muốn nhờ”
Chu Bỉnh Khôn cũng nhìn thấy rõ việc Lý Quân không muốn nợ ân tình nên đành nói thẳng.
"Ồ, không biết là chuyện gì?" Lý Quân cũng lộ ra một chút †ò mò.
Anh đã sớm nhìn ra, Chu Bỉnh Khôn không phải là người chịu thiệt thòi, ông ta có mục đích riêng.
“Ông chủ Lý am hiểu về đồ cổ. Gần đây tôi muốn mua một miếng ngọc từ phía nam nhưng giá ngọc quá cao nên có chút không yên tâm, tôi muốn nhờ ông chủ Lý giúp tôi xem một giúp chút.”
“Không biết giá cao đến mức nào mà một người giàu có như chủ tịch Chu lại chần chừ không dám mua?” Lý Quân hỏi.
Chu Bỉnh Khôn nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh, do dự một chút rồi duỗi một ngón tay ra.
“Một trăm triệu.”
Lúc này, sắc mặt mọi người có hơi thay đổi.
Mọi người có mặt ở đây đều có tài khoản trị giá hơn một trăm triệu, nhưng một miếng ngọc cá giá một trăm triệu đã được coi là giá cao ngất trời rồi.
Lý Quân suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ giải quyết vấn đề này."
"Vậy thì cảm ơn ông chủ Lý." Sau đó là một cảnh tượng triển lãm vui vẻ. Lý Quân ở lại một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Ngọc đã có rồi, anh cũng không có tâm tư nói chuyện với đám người này.
"Ông chủ, để tôi tiễn anh." Cố Nghiên thấy Lý Quân rời đi liền vội vàng đứng dậy theo.
"Không cần đâu, cô cứ ở lại uống trà đi." Lý Quân trực tiếp xua tay.
Điều này khiến Cố Nghiên có chút sững sờ.
Cô là một mỹ nữ mà đã chủ động tiễn anh nhưng cô lại bị †ừ chối.
Điều này khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.
Lý Quân đi xuống tầng một, định rời đi thì lại bị một người đàn ông cường tráng mặc bộ đồ đen đã chặn đường.
"Anh Lý đúng không? Ông chủ của tôi mời anh qua bên kia."
Giọng nói của đối phương lạnh lùng, không có chút cảm XÚC.
Lý Quân nhận thấy trên tay đối phương có rất nhiều vết chai, chắc chắn đã luyện tập kung fu.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Lý Quân liếc nhìn cách đó không xa, có một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó. Phía sau có rất nhiều tên thuộc hạ giống như người đàn ông đang đứng trước mặt đây, sát khí rất nặng.
"Anh Lý, ông chủ của tôi là Hoàng Tứ Nhạc, ông ấy muốn làm quen với anh."
Giọng nói của người đàn ông cường tráng vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng thực ra trong lòng anh ta đã có chút bất mãn.
Thân phận ông chủ của anh ta là gì, ngay cả Chu Bỉnh Khôn còn phải nể mặt mấy phần khi nhìn thấy đấy.
Người thanh niên trước mặt chắc chắn tuy có chút tà môn nhưng cũng không cùng đẳng cấp với ông chủ của anh ta đâu.
"Tôi không có hứng thú gặp hắn." Lý Quân lạnh lùng nói, muốn rời đi.
Đôi mắt của người đàn ông cường tráng không khỏi nổi lên vài phần lạnh lẽo.
Anh ta không ngờ sau khi nói ra tên ông chủ của mình mà đối phương còn dám không nể tình, thật sự là có chút cuồng vọng.
Ngay khi người đàn ông cường tráng do dự có nên ra tay với Lý Quân hay không thì một giọng nói từ phía sau vang lên:
"Đại Sơn, quay lại."
Người đàn ông cường tráng trừng mắt nhìn Lý Quân rồi quay người trở về bên cạnh người đàn ông trung niên kia.
Lý Quân thờ ơ bước ra khỏi bảo tàng.
Phía bên kia, người đàn ông cường tráng phãn nộ nói: "Tứ gia, tôi cảm thấy tên nhóc này không có gì đặc biệt. Chính là do Hoắc Đông quá vô dụng thôi. Bây giờ tôi sẽ phái người đi phế hắn?"
"Thú vị!” Hoàng Tứ Nhạc cười tủm tỉm.