Nam Cung Tuyết, Bạch Tinh và những cô gái khác lo lắng đến mức tụm lại thành một chỗ.
Mặc dù vừa rồi Lý Quân phát huy sức mạnh, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy những con dao sáng loáng kia.
Đến cả mấy tên phú nhị đệ hiện tại trong đầu óc bọn họ cũng đều trống rỗng.
Tuy nhiên, vào lúc này, khi đối mặt với những tên đàn ông đang cầm dao lao đến, Lý Quân bước lên trước một bước, giơ tay ra, nắm lấy cổ tay của một tên đàn ông cầm dao lao lên trước, thuận thế lên gối với hắn ta, cứ đơn giản như vậy đã đem một tên đánh nằm vật ra đất.
Cùng lúc đó, anh qua lại, nâng khủy tay lên, đánh vào mặt tên cầm dao còn lại.
'Tên đó cũng ngã lăn quay xuống đất.
Mãi cho đến khi Lý Quân đi qua kiểm tra vết thương của tên phú nhị đại bị dao đâm thì những người có mặt trong sân mới phản ứng lại.
Có người gọi điện thoại gọi xe cứu thương, cũng có người gọi điện thoại báo. cảnh sát.
Đợi đến khi xe cứu thương đến đưa tên phú nhị đại bị đâm đến bệnh viện. Bạch Tỉnh mới đi đến trước mặt Lý Quân, chân thành nói lời cảm ơn.
Mọi người có mặt ở chung quanh sân đều nhìn Lý Quân bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Một đám người lái xe theo đăng sau xe cứu thương, chạy đến bệnh viện. Có mấy người đi theo Lục Phiến Môn lấy thông tin.
Còn Lý Quân thì tự mình lái xe về biệt thự Tây Tử Đường. Sáng sớm hôm sau.
Ngay khi anh mở cửa, anh đã thấy bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái đứng đợi ở cửa.
Là Loan Thục Ninh. Hôm nay rõ ràng Loan Thục Ninh đã trang điểm rất cẩn thận, vẫn rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất thanh tú, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng xinh đẹp, hiện tại càng thêm
chút quyến rũ.
Cô mặc áo khoác ngắn, càng tôn lên dáng quyến rũ của mình, vòng một ngạo nghễ của cô càng khiến người khác chú ý.
“Cô tìm côi có việc gì không?” Lý Quân nhìn mỹ nhân ở trước mặt, cảm thấy có chút khó hiểu.
Không có gì cần ngạc nhiên khi cô ấy có thể tìm được nhà riêng của anh, dù sao Nam Cung Tuyết cũng biết chỗ ở của anh.
“Tôi đến đây vì kẻ thù kia của gia đình tôi.”
Loan Thục Ninh có chút ngại ngùng nói, giọng nói nhẹ nhàng, khí chất lạnh lùng bên trong lộ ra chút dịu dàng, khiến người ta tự nguyện sa ngã vào.
“Mời vào.”
Lý Quân mời cô vào phòng khách ngồi, đích thân rót một ly cà phê mời cô.
“Kẻ thù của cha tôi tên là Lư Bằng, mười năm trước, bởi vì một cuộc làm ăn mà hai bên xảy ra tranh chấp, hắn ta chạy đến công ty của cha tôi kiếm chuyện, bị cha tôi
sai người đánh bị thương ở chân, từ đó biến mất khỏi Sở Châu”
“Mấy ngày trước hắn ta đột nhiên trở về, đồng thời cũng hạ chiến thư, nói muốn giết hết cả nhà chúng tôi.”
“Tên Lư Bằng đó quả thật vô cùng đáng sợ, trong nhà của tôi có hơn ba mươi bảo vệ. Vào thời điểm khi tôi về đến nhà, thì hơn ba mươi bảo vệ trong nhà đều nằm gục trên đất”
“Cha tôi nói hắn ta đánh bại hơn ba mươi bảo vệ, chỉ dùng thời gian không đến năm phút.”