Mọi người đều choáng váng và sốc trước cái tát của Lý Quân.
Bạch Vi sợ hãi đến tái mặt.
Anh họ của cô ấy quá kích động, lần này lại tự rước họa vào thân.
“Trời ơi, tôi vừa thấy cái gì vậy? Trịnh Dương bị đánh, †ên dân quê này lấy đâu ra dũng khí? Thật là quá chấn động."
“Tại yến hội của chủ tịch Chu lại ra tay đánh thiếu gia của Trịnh gia, điều này đồng nghĩa với việc đắc tội với cả chủ tịch Chu và Phủ Tổng Đốc.”
“Trịnh thiếu gia bị đánh, đây quả thực là một sự nhục nhã vô cùng, Trịnh gia sao có thể bỏ qua cho hắn, †ên nhóc này đúng là đang tự tìm đường chết.”
Rất nhiều người nhìn Lý Quân với ánh mắt thương hại.
Đừng nói là Trịnh gia, bất kỳ một gia tộc nhỏ nào cũng sẽ không chịu được chuyện thế này.
Lý Quân, một tên dân quê không biết từ đâu chui vào. buổi tiệc, lại còn dám cao ngạo giương oai, không khác gì tự tìm đường chết.
Lục Kỳ phản ứng lại, vội vàng xông lên đỡ Trịnh Dương dậy, sau đó Lý quán Quân: “Lý Quân, anh dám đánh chồng tôi, anh nhất định phải chết.”
“Anh sao có thể tưởng tượng được quyền lực của Trịnh gia, tôi muốn đưa anh vào tù, để anh chết trong tù cả đời, còn em gái anh, tôi cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn.”
“Em gái anh cũng sẽ vào tù cùng anh, Trịnh gia có khả năng làm được chuyện này.”
Lúc này, Trịnh Dương cũng bò dậy, che mặt.
Lý Quân tát một cái rất mạnh, khiến Trịnh Dương rụng hai cái răng.
Lúc này, Trịnh Dương vừa xấu hổ, vừa hung dữ nhìn Lý Quân.
“Lý Quân, mày xong rồi, tao muốn mày chết thê chết thảm”
Nghe vậy, Lý Quân nhếch mép một cách khinh thường.
Ba năm trước, anh không có chút sức chống cự nào nên đã bị đưa vào tù, cảm giác bất lực, tuyệt vọng lúc. đó, mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
“Chuyện gì thế này? Ai dám gây rối ở bữa tiệc của giới thượng lưu?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đi tới.
Trong tay ông ta cầm bộ đàm, mặt mũi nghiêm nghị. “Quản lý Vạn đến rồi.”
“Quản lý Vạn là tâm phúc của chủ tịch Chu, lần này công tác chuẩn bị tiệc tối đều do ông ta phụ trách.”
“Lớn chuyện rồi, tính và rất tàn nhẫn.” quản lý Vạn nổi tiếng là người nóng
“Lúc nãy khi tôi đi vào, tôi thấy Trịnh Dương và quản lý Vạn đang trò chuyện thân thiết, chắc hẳn quan hệ của hai người không tệ, vậy nên quản lý Vạn càng phải ở bên phe Trịnh Dương.”
“Thằng nhóc này lần này đụng phải hổ báo, nếu như lúc trước cúi đầu nhận lỗi, nhiều nhất thì cũng chỉ bị đánh một trận rồi được cho qua, nhưng bây giờ thì không đơn giản như vậy nữa.”
“Ai nói gì thì nói, luôn có một số người chưa thấy chết thì không sợ, lần này hắn muốn khóc cũng không kịp nữa.”
Chu Bỉnh Khôn là hội trưởng của Hội Thương mại Tỉnh Sở Châu, có địa vị vô cùng quan trọng trong giới kinh doanh.
Vạn Vinh là cấp dưới của Chu Bỉnh Khôn, mặc dù chỉ là một quản lý nhỏ, nhưng chức quản lý chỉ là cái danh xưng.
Mọi người đều biết rằng Vạn Vinh là tâm phúc thực sự của Chu Bỉnh Khôn vì từng làm lái xe cho Chu Bỉnh Khôn.
Mà Vạn Vinh lại là một kẻ hoàn toàn đáng sợ, rất nhiều chuyện xấu của ông ta vẫn còn đang lưu truyền trong giới thượng lưu của Sở Châu.
“Anh, vậy phải làm sao bây giờ? Lần này chúng ta hết đường thoát rồi.”
Giọng nói của Bạch Vi nghẹn ngào.