Người hắn bùng lên lửa giận, nắm đấm siết chặt, gân xanh nổi lên, trong lòng rõ ràng đã vô cùng điên tiết.
Những người xung quanh cũng ngạc nhiên. Người tên Lý Quân này triệt để giãm nát thể diện của Hà Phong Nam. Chủ trì trên sân khấu.
Tống Chân cũng bất ngờ, biết lần này Lý Quân và nhà họ Hà sẽ quyết đối chọi nhau đến cùng.
Tuy nhiên, cô vẫn nói theo quy trình: “Bảy trăm triệu lần một.”
“Bảy trăm triệu lần hai.”
“Bảy trăm triệu lần ba.”
“Thành giao.”
Cùng tiếng búa đập xuống.
Lý Quân thành công lấy được chu quả.
Lý Quân lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho nhân viên để hoàn tất giao dịch. Mà đúng lúc này.
Hà Phong Nam phãn nộ đứng dậy, lạnh giọng nói: “Giữ chặt tất cả các cửa, đừng để tên này chạy thoát.”
Hắn vừa nói xong, một nhóm người mặc đồ đen lấy súng trong tay ra rồi lên đạn.
Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả những người trong khán phòng đều thay đổi, họ đều biết có lẽ hôm nay sẽ đổ máu.
Cùng lúc đó, ở một góc kín đáo, một người đàn ông trung niên ung dung đứng dậy đi đến bên cạnh Hà Phong Nam.
Người đàn ông trung niên uy nghiêm, khí thế không tầm thường. Khi ông ta vừa xuất hiện, một hơi thở lạnh thấu xương toát ra. Ngay cả Tống Chân, người chủ trì sân khấu, cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Cô đã chứng kiến sức mạnh của Lý Quân, nhưng sự xuất hiện của người đàn ông trung niên cho phép cô đoán được tên của ông ta, Tiêu Viễn Sơn.
Người bình thường nghĩ rằng những gia tộc đứng trên đỉnh kim tự pháp, xưng bá một phương dựa vào sự giàu có, nhưng sự giàu có chỉ là một trong số đó, quan trọng hơn hết, mỗi gia tộc đều có một cao thủ ẩn giấu, đó là vũ khí sát thủ của mỗi gia tộc.
Và với nhà họ Hà ở thủ đô, cao thủ đệ nhất được mọi người biết đến là Tiêu Viễn Sơn.
Ba năm trước, một gia tộc nhỏ chống đối nhà họ Hà, sau đó cả gia đình bị giết hết.
Vào thời điểm đó, ngay cả Tống Chân, người vẫn còn học đại học, đã nghe nói về chuyện đó là do Tiêu Viễn Sơn ra tay.
Có rất nhiều tin đồn về Tiêu Viễn Sơn, tất cả đều thể hiện rõ ông ta là một cường giả hàng đầu.
“Chú Tiêu, sao chú lại ở đây?”
Khi Hà Phong Nam nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn, hẳn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Hiển nhiên, hắn cũng không cảm kích với sự xuất hiện của Tiêu Viễn Sơn.
“Tôi tình cờ đi ngang qua Sở Châu, nghe nói có buổi đấu giá cho nên đến xem thử, nhưng không ngờ lại gặp thiếu gia, tôi cũng nhìn thấy một kẻ kiêu ngạo dám khiêu khích nhà họ Hà”
“Thiếu gia yên tâm, giao cho tôi xử lý là được.”
Tiêu Viễn Sơn nói xong, ông ta chắp một tay sau lưng, nhìn Lý Quân ở phía xa.
Ông ta liếc nhìn Lý Quân vài lần, nói một cách khinh thường: “Tuổi còn trẻ, ỷ có chút của cải đã không biết nặng nhẹ, dám xúc phạm nhà họ Hà, thật sự không biết điều”
Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn xung quanh.
“Mọi người, nhà họ Hà tôi muốn giải quyết chuyện ở đây, tất cả mọi người giải tán đi”
Nghe vậy, những người giàu có khác không dám nói thêm gì, lần lượt ra ngoài.
Chẳng mấy chốc mọi người đã ra hết, cuối cùng chỉ còn lại Tống Chân và người của công ty Dược Vương.
Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn lại rơi vào Lý Quân.
“Người bình thường nghe danh nhà họ Hà ở thủ đô chỉ sợ tránh không kịp, trái lại cậu thật to gan, dám ngang nhiên giẫm lên thể diện nhà họ Hà. Nói cho tôi biết, cậu có bối cảnh gì?”
Lý Quân cười khẽ nói: “Sao vậy, ông muốn đi đường vòng sao? Nếu như tôi có bối cảnh đủ lớn, tôi có thể giữ được mạng, đúng không?”
Tiêu Viễn Sơn lắc đầu: “Cậu nghĩ nhiều rồi, cho dù bối cảnh của cậu có lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể lớn bằng nhà họ Hà, đụng vào thể diện nhà họ Hà, hôm nay ông trời cũng không cứu được cậu.”
“Hỏi về bối cảnh của cậu cũng chỉ để nghĩ xem nên làm gì với gia tộc đứng sau cậu.