Cùng lúc đó.
Năm sâu trong thung lũng Thần Nông Giá.
Nơi này quanh năm cách biệt với thế giới bên ngoài, không một bóng người, người thường căn bản không thể bước vào đây, sẽ bị đủ loại rắn rết thú dữ cướp đi mạng sống.
Mà lúc này, bên trong đại điện, một lão già đang há miệng nói gì đó.
Đột nhiên, âm thanh dừng lại, tiếp đó, một ngụm máu phun ra từ trong miệng.
Toàn bộ sương mù trong đại điện đều bắt đầu cuồn cuộn.
Vài giây sau, tiếng gầm rú vang vọng khắp thung lũng.
"Đồ hỗn láo! Giết đệ tử của lão phụ, hủy linh bài của lão phu, nếu để lão phu biết mày là ai, lão phu nhất định sẽ khiến mày hồn phi phách tán, không được siêu sinh”
.....
Khoảnh khắc Lý Quân giẫm nát miếng ngọc bội, anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào bụi cỏ trước mặt.
Ngay sau đó, cùng lúc với ánh mắt của Lý Quân, một bóng người lập tức lao ra, trốn về phía xa.
"Trốn đi đâu."
Lý Quân gầm lên một tiếng, chân khí trên người bùng nổ, một quyền đánh ra.
"Ầm!"
Không khí nổ tung, quyền kình lao nhanh hơn ba mươi mét, đập vào bóng người kia.
Bóng người đó hiển nhiên không ngờ Lý Quân lại có thủ đoạn như vậy, bị quyền kình đánh trúng, máu tươi phun ra.
"Ầm!"
Như một con bù nhìn đập xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể lại nhảy lên, biến mất trong tầm mắt.
Lý Quân mơ hồ nhìn thấy, trên mặt đổi phương đeo mặt nạ.
"Người này ẩn núp trong bụi cỏ, trước đó mình lại không hề hay biết, nếu không phải lúc giẫm nát miếng ngọc bội, đối phương đế lộ động tĩnh, lộ ra một tỉa hơi thở, nếu không căn bản không thể phát hiện ra”
“Hơn nữa, mặc dù quyền mình đánh ra cách xa ba mươi mét nên đã yếu đi, nhưng sau khi bị đánh trúng có thể nhanh chóng trốn thoát, thực lực chắc chắn còn mạnh hơn cả Vạn Tử Khang."
"Đặc biệt là tốc độ chạy trốn rất nhanh, thông thạo ẩn núp, giỏi khinh công, chẳng lẽ là người của Ảnh Thí Các?”
Lý Quân phán đoán thân phận của đối phương.
Mười phút sau, một bóng người loạng choạng xuất hiện trong một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô.
Máu không ngừng rỉ ra từ quần áo của cô ta, cô ta vịn vào một trụ bê tông, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.
“Lý Quân này thật đáng sợ, mình chỉ vô tình để lộ một chút hơi thở, thế mà tên đó đã phát hiện ra ngay, nếu không phải khoảng cách đủ xa, e rằng hôm nay mình đã phải chết dưới tay tên đó rồi."
"Ban đầu còn muốn báo thù cho Khô Vân và những người khác, nhưng giờ xem ra, với thực lực của mình thì không thể nào là đối thủ của Lý Quân, tên đó còn mạnh hơn cả trong truyền thuyết."
Cô ta từ từ tháo mặt nạ của mình ra, để lộ một khuôn mặt tuyệt đẹp, chỉ có điều khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng còn dính máu.
Ai mà ngờ được, chủ nhân của Ảnh Thí Các khét tiếng lại là một người phụ nữ.
"Lý Quân này không phải là người mà mình có thể đối phó được, xem ra chỉ có thể nhờ chú nhân ra tay thôi”
Các chủ Ảnh Thi Các lẩm bẩm một mình.
Ngay sau đó, cô ta lấy ra một viên thuốc nuốt vào, ngồi xếp bằng vận công.
Một lúc lâu sau, sắc mặt mới khôi phục được đôi chút, rời khỏi tòa nhà bỏ hoang.
Còn bên kia kho hàng.
Vạn Bách đã bị tra tấn đến mức không còn hình người.
Đa số là do Quách Thanh Sơn và những người khác ra tay, Lương Dũng bị thương khá nặng, đâm Vạn Bách một nhát dao liền làm vết thương động đậy, không thể ra tay được nữa.
Lý Quân bước vào kho hàng, lạnh lùng liếc nhìn Vạn Bách bị thương nặng, nói: "Giết chết tên đó đi"
Nói xong, dìu Lương Dũng đi về phía chiếc ô tô đỗ bên ngoài.