Đường Trúc tận tình khuyên bảo.
Cô cũng vì muốn tốt cho Lý Quân.
Bản thân cô cũng sinh ra trong một gia đình có gia thế, vì vậy đương nhiên cô hiểu những gia đình này có thực lực thế nào.
Chỉ là cô không quá hiểu rõ Lý Quân. Lý Quân khế mỉm cười.
“Tôi không quan tâm lai lịch của ông ta như thế nào, đừng nói là trốn về thủ đô, cho dù ông lên trời hay xuống biển, tôi cũng sẽ giết cha con ông ta.”
“Ba ngày sau sẽ là lúc cha con nhà họ Hà chết.”
Đường Trúc nghe những lời này, hai mắt mở to.
Cô nói với anh nhiều thế mà vẫn tốn công vô ích.
“Lý Quân, chúng ta là bạn học, tôi sẽ không hại anh, tôi cũng biết thực lực của anh, đúng thật là rất khủng bố, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể làm
bất cứ điều gì anh muốn.”
“Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, nhà họ Hà không thể vĩnh viễn núp ở thủ đô, cần gì phải nhất thời nóng lòng?”
“Bây giờ anh đến thủ đô, đây cũng điều mà Hà Kính Tùng muốn, chuyện này sẽ chỉ sẽ làm người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, Lý Quân, anh nghe tôi...”
Đường Trúc thật sự rất vội vã.
“Nhà họ Hà sẽ phải chết, Đường Trúc, cô không cần nói nữa.” Lý Quân cắt ngang lời Đường Trúc.
“Ôi chao!”
Đường Trúc buông một tiếng thở dài.
Cô không ngờ rằng Lý Quân lại bướng bỉnh và bảo thủ như vậy, hoàn toàn không nghe khuyên can.
Bây giờ đến nhà họ Hà, không phải sẽ chết sao? Đường Trúc ngồi xuống ghế sofa thở phì phò.
Sau khi ngồi hơn mười phút, Đường Trúc đợi cơn giận giảm đi đôi chút rồi không thể không lấy điện thoại ra.
“Alo, đàn anh, bây giờ anh đang ở đâu? Em muốn nhờ anh giúp một chuyện, cứu một con lừa cứng đầu.”
Một giọng nói phát ra từ điện thoại.
“Đàn em đã tự mình gọi điện tới thì sao anh có thể từ chối được? Tuy nhiên, anh có thể gặp người này trước không?”
Ngô Châu. Lương Dũng lái xe đến gia tộc Nam Cung.
Sau khi xưng thân phận, ông đi thẳng vào trang viên của nhà Nam Cung.
Trong đại sảnh lúc này.
Mặc dù Nam Cung Tuyết đang ngồi ở đó, nhưng đôi mắt của cô thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, mong chờ sự xuất hiện của bóng dáng ai đó.
Phó Hồng ngồi bên cạnh, nhưng hai mẹ con Nam Cung Hải lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
Nam Cung Ngao đã đồng ý với Nam Cung Tuyết, họ đã biết chuyện này, cho nên đương nhiên không vui.
Tuy nhiên, ông lão có quyền lực tuyệt đối trong gia tộc Nam Cung, họ cũng không dám phản đối quyết định của ông lão.
“Tới rồi.”
Không biết trong sảnh lớn ai hét lên một tiếng.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa.
Khi thấy Lương Dũng bước vào, mọi người đều cau mày.
Bởi vì họ biết Lý Quân là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, người trước mặt đã gần bốn mươi tuổi.
Phó Hồng và Nam Cung Hải lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Nam Cung Tuyết buột miệng thốt ra hỏi: “Lý Quân đâu?”
Lương Dũng chắp tay, cất cao giọng đáp: “Thiếu gia của tôi gặp phải vài tình huống khẩn cấp ở Sở Châu, cho nên hôm nay cậu ấy không thể đến được, cho nên đặc biệt nhờ tôi đến đưa quà cho lão gia Nam Cung.”
Vừa nói, ông vừa lấy hộp cao trường thọ ra.
Người bên cạnh lập tức nhận lấy, đưa cho Nam Cung Ngao.
Lúc này, Nam Cung Ngao rất không vui.
Ông ta thương cháu gái nên cho Lý Quân một cơ hội, nhưng không ngờ đối phương lại dám cho ông ta leo cây.
Phó Hồng khit mũi, hừ lạnh một tiếng.