Lúc này, nằm đấm của chú Trung đã hoàn toàn bao phủ Lý Quân.
Trong mắt hắn mang theo vẻ tàn nhẫn, trong đầu hắn còn tưởng tượng cảnh Lý Quân bị hắn đấm cho hộc máu, cả người nát bét văng ra xa.
Hắn từng dùng nắm đấm giết chết một con hổ Đông Bắc hoang dã, chỉ cần một quyền đã lấy mạng hổ dữ.
Kiều Phương sắc mặt khẩn trương nhìn cả hai so đấu.
Cô ta hy vọng nhìn thấy cảnh tượng Lý Quân bị đánh chết, chỉ cần Lý Quân chết thì cô ta sẽ không phải trả bất cứ cái giá nào cho lần phản bội này!
Nhưng mà đối mặt với quyền thế sắc bén nghiêng trời lệch đất của chú Trung, Lý Quân chỉ cười nhạt.
Anh tiến về phía trước một bước, luồng khí khủng bố từ dưới chân anh bộc phát ra, khiến cho toàn bộ gian phòng đều kịch liệt chấn động.
“Âm ầm!”
Một tiếng nổ lớn.
Dưới lòng đất giống như có mấy tấn thuốc nổ vừa được kích nổ, lực lượng khủng bố dưới chân Lý Quân bộc phát, mấy vết nứt giống như mạng nhện từ bốn
phương tám hướng lan ra xung quanh.
Sóng khí vô hình từ trên người Lý Quân gào thét dữ dội, tạo thành vòng tròn lấy Lý Quân làm tâm khuếch tán dần ra bên ngoài.
Đồ dùng trong phòng dưới sóng khí này, trực tiếp bị đánh vỡ nát.
Thi thể ngã trên mặt đất cũng bị chấn động bay lên, năng lượng mang theo cuồng phong, cả phòng giống như nổi lên bão táp.
Mà Lý Quân chính là tâm của cơn bão này.
Chú Trung đang định đánh cho Lý Quân một quyền thấy vậy thì biến sắc, trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi.
Lý Quân chỉ bước lên một bước mà khí kình từ chân anh phóng ra đã vô cùng lợi hại, Kiều Phương và Tư Mã Đức không biết võ công, bị khí kình đẩy ép sát vào vách tường.
Mà chú Trung vốn đang nhắm vào Lý Quân, cả người đột nhiên dừng lại, sau đó bị lực lượng khủng bố của anh đẩy mạnh, không ngừng lui về phía sau.
Đúng lúc này, Lý Quân đột nhiên chuyển động, mang theo gió lốc dữ tợn lao về phía chú Trung.
Liên tục ba quyền, toàn bộ đánh vào ngực chú Trung.
Chỉ thấy thân thể chú Trung cong thành hình con tôm, bản về phía sau đụng vào vách tường, trong miệng trào ra máu tươi.
Lý Quân cao ngạo đứng tại chỗ nhìn chú Trung ngã trên mặt đất như chó chết, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Tư Mã Đức và Kiều Phương bị kình phong đẩy vào vách tường, may mắn cũng không bị thương, thấy cảnh máu me này mà bụng nhộn nhạo, nuốt nước bọt sợ hãi.
Vệ sĩ bên ngoài phòng nghe được tiếng vang, vừa mới mở cửa, thấy một màn như thế này thì trợn mắt há hốc mồm.
Chú Trung cao thủ Hoá Kình lại bị người ta đánh thê thảm như thế, người trẻ tuổi này quá mức cường hãn!
“Đường đường là cao thủ Hóa Kính, cứ nhất định phải đi làm chó cho người khác, việc gì phải vậy chứ!”
Lý Quân thở dài một hơi. Anh đi tới trước mặt chú Trung, sau đó nhấc chân giẫm lên ngực hắn. “Răng rắc!”
Lồng ngực hắn trong nháy mắt lõm vào, trong miệng chú Trung lại trào ra máu tươi.
Chờ Lý Quân thu chân lại, mắt hắn trừng thật to, đã không còn hơi thở. Sau khi giết chết chú Trung, Lý Quân xoay người nhìn về phía Tư Mã Đức. "Bây giờ đến lượt mày."
Trong mắt Tư Mã Đức lộ ra vẻ sợ hãi.
Gã không ngờ ngay cả chú Trung cũng không phải đối thủ của Lý Quân, thực lực của người này quá mức khủng bố.
Hơn nữa rất quyết đoán giết chết chú Trung, nói rõ Lý Quân là hạng người thủ đoạn tàn nhẫn.