Mọi người đều sửng sốt, không tin vào mắt mình.
“Con khốn vô liêm sỉ này, vậy mà mày dám câu dẫn chồng của tao, mày xem xem hôm nay tao có đánh chết mày hay không.”
Nói xong, Lục Kỳ giơ tay muốn tát thêm vài cái vào mặt Bạch Vi.
Đúng lúc này, Chu Vũ Hàn đi tới, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô ta.
“Cô đang làm gì vậy? Ai cho phép cô ăn hiếp bạn của tôi?”
“Bạn của cô? Bạn của cô chính là con tiện nhân câu dẫn đàn ông đã có vợ đây này.”
“Mọi người đến đây mà xem, tôi và chồng tôi đến đây tham gia tiệc tối. Cái con tiện nhân bỉ ổi này thừa lúc tôi không có mặt liền chủ động tới ôm ấp ân ái, câu dẫn chồng của tôi.”
Lục Kỳ lớn tiếng lên án.
Ngay lập tức, những người xung quanh nhìn Bạch Vi với ánh mắt chán ghét.
Bất luận có là ở đâu đi chăng nữa, việc câu dẫn người đàn ông đã có vợ là một việc làm trái đạo đức.
“Lục Kỳ, cô nói nhảm cái gì vậy!" Bạch Vi nói gấp như sắp khóc:
“Tôi không hề câu dẫn chồng cô, là chồng cô chủ động tới tìm tôi để bắt chuyện. Đây là các người cô ý gài bẫy hãm hại tôi.”
Nhưng vào lúc này thì không ai có thể nghe lời bào chữa của cô.
“Người phụ nữ này thật vô liêm sỉ, dụ dỗ chồng người ta, bị bắt quả tang, bây giờ còn muốn kiếm cớ.”
“Đúng vậy, nhìn bộ váy diêm dúa của cô ấy, có thể thấy được cô ấy nào phải là người tốt đẹp gì đâu.”
“Những cô gái trong quán bar thậm chí còn cao quý hơn cô ta.”
“Đây là khao khát muốn hòa mình vào giới thượng lưu đến phát điên lên rồi. Tuổi trẻ mà lại không đi làm những việc đứng đắn. Tôi ghét nhất là cái thể loại đi phá nát gia đình của người khác thế này lắm đấy.”
“Lục Kỳ là quản lý đại sảnh của ngân hàng Thanh Hồ. Cô ấy đã giúp tôi xử lý công việc kinh doanh. Cô ấy là một cô gái rất tốt. Làm sao tôi có thể gài bẫy cô ấy được? Tôi nghĩ cô ta đang dụ dỗ chồng của cô ấy."
“Xã hội giờ đúng là đang suy tàn, còn có một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy sao? Đáng bị đánh lắm.”
Mọi người xung quanh bàn tán rất nhiều.
Có rất nhiều khách hàng của ngân hàng Thanh Hồ đã tiếp xúc với Lục Kỳ.
Tuy rằng Lục Kỳ không phải là người tốt, nhưng lại là người rất giỏi giả vờ, danh tiếng trong ngành của cô cũng không tệ.
Ngoài ra, chồng cô là Trịnh Dương cũng có giao dịch làm ăn với một số người trong hội trường, nên đương nhiên sẽ không có ai giúp đỡ Bạch Vi - người mà họ chưa từng gặp trước đây.
Hầu hết những người trong đại sảnh này đều ít nhiều biết qua mặt nhau, nhưng xưa nay họ lại chưa từng gặp qua Bạch Vi.
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh cô gái ham tiền đi dự tiệc chỉ để kết bạn với giới nhà giàu hình thành trong †âm trí mọi người.
Đặc biệt là những bà vợ giàu có có chồng mình ở bên ngoài lăng nhăng với mấy cô gái buôn hoa buôn cỏ, các bà ghen ghét nhất chính là loại phụ nữ này.
Lúc này, họ dường như đều trút tất cả cơn giận dữ lên người Bạch Vi.
Hốc mắt Bạch Vi đỏ lên, nước mắt lưng tròng, nhưng cho dù cô giải thích thế nào, cũng không thể xoa dịu cơn thịnh nộ của họ.
Chu Vũ Hàn bên cạnh muốn bảo vệ Bạch Vi, nhưng đều bị bọn họ chỉ trỏ xỉ vả.
Nụ cười nham hiểm xuất hiện trên mặt của Lục Kỳ, chứng tỏ âm mưu của cô ta đã thành công.
Em gái của Lý Quân vậy mà lại chạy đến tiệc đêm của giới thượng lưu, cô ta sao có thể để yên được.
Đúng lúc này, Lý Quân đi tới.
Khi đã làm rõ đầu đuôi sự tình, anh lập tức lạnh lùng nhìn Lục Kỳ nói: “Lập tức xin lỗi Bạch Vi, nếu không tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận đó!”
Khi Lục Kỳ nhìn thấy Lý Quân, cô ta không những không tỏ ra hối lỗi, ngược lại ánh mắt lộ ra vẻ thù hận.
“Cô ta có xứng đáng để tôi phải xin lỗi không? Còn anh là cái thá gì? Anh cũng chỉ là một thằng mới ra tù thôi, vậy mà cũng dám sủa bậy trước mặt tôi.”
“Một tên quê mùa như anh cũng xứng đáng tham dự một bữa tiệc như này à!”
Lục Kỳ nhìn Lý Quân với vẻ mặt ác ý.
Trịnh Dương - chồng của cô ta đứng bên cạnh, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng.