Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1052: Vậy Mà Cô Chẳng Chút Đoái Hoài Đến Anh

Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, cô không thích xưng hô “Lục tiểu thái tử” của Tống Phỉ Phỉ với Tiểu Dịch Dịch, nhưng cô cũng không nói gì: “Được, chúng ta lúc rảnh rỗi trò chuyện tiếp.”

Hạ Tịch Quán mang Lục Thần Dịch đi.

Đi tới bên ngoài, Lục Thần Dịch ngẳng khuôn mặt nhỏ.

phần điêu ngọc trác kia nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô giáo tiên nữ, con không thích cái cô Phỉ kia.”

Hạ Tịch Quán dí dỏm nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Suyt, Dịch Dịch, chúng ta không thể nói xấu sau lưng người khác, nhưng thật trùng hợp, cô Hạ cũng không quá ưa cô Phỉ kia.”

Hai mẹ con nhìn nhau cười.

Buổi tối, tập đoàn Lục thị.

Tập đoàn Lục thị kéo dài qua nhiều lục địa và ảnh hưởng đến huyết mạch kinh tế của một thời đại. Nó sừng sững và sang trọng trên mây để mọi người ngước nhìn.

Trong phòng họp VIP cao cấp trên tầng 46, tất cả các giám đốc đều đã đến họp, đang báo cáo doanh thu quý này.

Lục Hàn Đình ngồi ở chủ vị, hôm nay anh mặc áo sơmi xám lạnh quần tây đen, cổ đeo cà- vạt, gương mặt góc cạnh lộ ra vẻ sát phạt sắc bén của bậc đề vương thương giới và vẻ thành thục mê người nam tính.

Nhưng buổi họp lần này lòng Lục Hàn Đình có chút không yên, anh sắc mặt nhàn nhạt, ngón tay thon dài thường xuyên chọt chọt vào điện thoại của mình, không biết muốn nhìn thứ gì.

Ban hội đồng len lén nhìn sắc mặt anh, không dám thở mạnh.

Lúc này Lục Hàn Đình cụp mắt xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn tám giờ, anh đứng lên: “Cuộc họp đến đây kết thúc, tất cả giải tán đi.”

Lục Hàn Đình cầm văn kiện trong tay, nhắc chân dài rời đi.

Đẩy cửa phòng làm việc chủ tịch ra, Lục Hàn Đình đi vào, câm văn kiện trong tay ném lên bàn làm việc, anh giơ tay tháo cà-vạt, động tác lưu loát lại lộ ra vẻ lười biếng.

Anh ngồi xuống, cái mông để tựa vào đường biên bàn làm việc, thân thể đồ sộ hơi khom lại, lại toát ra vẻ cường tráng đẹp mắt không tả được.

Lục Hàn Đình lại cầm điện thoại lên, anh lướt đến phần thông báo và tin nhắn, bên trong đều trống không.

Hạ Tịch Quán đến một tin nhắn cũng chẳng gửi.

Với tình huống như tối qua anh tức giận đập cửa đi, sáng sớm cô nên gửi tin tới, xin lỗi anh chứ…

Vậy mà cả ngày hôm nay điện thoại của anh chẳng có cái khỉ gì.

Lục Hàn Đình ném điện thoại lên bàn làm việc, trong lồng ngực tràn ra lệ khí khiến anh cảm thấy phiền muộn.

Lục Hàn Đình không cảm thấy tối hôm qua mình làm gì sai, anh nhìn mu bàn tay mình, nhìn này, tối hôm qua cô đánh anh, con trai cắn anh, cắn sắp bật máu, cô lại không chút đoái hoài nào đến anh.

Anh lúc đó thực sự rất tức giận nhưng không đành lòng cho động đến hai mẹ con, anh vẫn chờ tin nhắn của cô, đợi cô tới dỗ anh.

Nhưng anh cảm giác mình hoàn toàn bị ném qua một bên, không ai quan tâm anh!

Lục Hàn Đình mím môi mỏng, lại cầm điện thoại lên, anh bắm số điện thoại chung của nhà trẻ.

Chuông reo hai lần, sau đó được nhận, giọng nói ngọt ngào của Tống Phï Phï truyền tới: “Chào quý phụ huynh, đây là nhà trẻ XX, xin hỏi quý vị muốn tìm ai2”

Không phải Hạ Tịch Quán.

Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, trầm thấp cất tiếng: “Tôi tìm cô giáo Hạ Tịch Quán của Lục Thần Dịch.”

Đầu dây bên kia là Tống Phỉ Phỉ nhận, khi Tống Phi Phï nghe được chất giọng như rượu quý nước Pháp đã ủ lâu kia, trái tim cô ta liền khẽ động.

Chất giọng này quá hay, quả thực có thể khiến lỗ tai người ta mang thai.

Lục Thần Dịch…

Người này tìm Lục tiểu thái tử, lẽ nào… anh chính là chủ tịch hiện tại của Lục gia, đệ nhát tài phiệt Lục Hàn Đình?

Trời ạ.

Tống Phỉ Phi mới bị Lục Thần Dịch ghét bỏ, không ngờ vừa quay đầu lại may như vậy, lại nhận được cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.

“Xin hỏi anh là bố của Tiểu Dịch Dịch sao? Cô giáo Hạ không ở đây, anh có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi vừa tới nhà trẻ, cũng là cô giáo đảm nhiệm của Tiểu Dịch Dịch, tôi tên Tống Phi Phi.”

 

Chương 1053:

Lục Hàn Đình chau lại mi tâm anh khí, anh tìm Hạ Tịch Quán nhưng người bên đầu dây bên kia quá dong dài, đúng là trà xanh.

Lục Hàn Đình không còn kiên nhẫn, anh trực tiếp bóp gãy điện thoại.

“Alo, bố Dịch Dịch ơi, anh vẫn còn đang nghe sao… Alo, bố Dịch Dịch…” Tống Phỉ Phỉ nóng nảy gọi anh.

Biệt thự Phong Lâm.

Đã tối, thím Triệu khẩn cấp kéo cửa biệt thự ra: “Tiên sinh, cậu đã về?”

Lục Hàn Đình đã trở về, anh ở huyền quan thay giày, sau đó nhìn thoáng qua trên lầu: “Lục Thần Dịch đâu?”

“Tiên sinh, tiểu thiếu gia đã ngủ rồi.”

*Ừm.” Lục Hàn Đình đáp một tiếng, anh cởi cúc ống tay áo áo sơmi ra, xắn ống tay áo lên vài vòng, lộ ra cổ tay bền chắc và chiếc đồng hò đắt tiền: “Cô giáo Hạ đâu?”

“Tiên sinh, cô giáo Hạ ngủ ở phòng dành cho khách rồi.”

Thím Triệu đáp.

“Đã biết.” Lục Hàn Đình đáp rồi đi lên lầu.

Lục Hàn Đình về tới phòng ngủ chính, nhanh chóng tắm nước lạnh, sau đó anh mặc đồ ngủ lụa màu đen đi ra.

Dùng khăn mặt lau lau mái tóc ngắn ướt nhẹp, rất nhanh đã ném khăn mặt xuống, anh mở cửa phòng ngủ chính ra, vào phòng dành cho khách.

Trong phòng dành cho khách, đèn bàn đang bật, ánh đèn ấm áp tỏa xuống, trên giường lớn mềm mại có một cục bông co ro, Hạ Tịch Quán đã ngủ say.

Lục Hàn Đình đi tới bên giường, anh nhìn cô khuôn mặt nhỏ ngủ say của cô, bởi vì buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ tuyệt Lệ kia như miếng đánh phấn nhỏ vậy, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Cô thật đúng là ngủ được!

Ngón tay của Lục Hàn Đình xuyên vào mái tóc đen của cô, nhắm mắt ngửi mùi hương trên người cô.

Thơm quá.

Là mùi hương cơ thể thiếu nữ anh vẫn nhớ mãi không quên.

Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động, trực tiếp hoôn lên môi cô.

Trong giấc mộng Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau mày, cô cảm giác một tảng đá lớn đang đè lên người mình khiến cô không thể hít thở được.

Thật là khó chịu.

Hàng mi như cánh ve hồ điệp vậy bắt an run rầy, Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở ra đôi đồng tử trong vắt.

Một giây kế tiếp, sườn mặt sắc bén kia đã vô hạn phóng đại trong tầm mắt của cô.

Lục Hàn Đình.

Đầu Hạ Tịch Quán trống rỗng, mắt hơi nhập nhèm lại có chút mờ mịt, cô thật sự không ngờ Lục Hàn Đình đêm nay đã về, còn xuất hiện ở trong phòng cô.

Anh đang làm gì?

Anh hoon môi cô, dùng răng gặm nhắm cô, giày xéo đôi môi mềm của cô.

Hạ Tịch Quán khó chịu, thật sự rất khó chịu, cô giơ lên hai tay nhỏ bé trắng nõn chống lên bộ ngực tráng kiện của anh, muốn đẩy anh ra.

Cô tỉnh rồi.

Lục Hàn Đình mở mắt ra nhìn cô gái dưới người, cô vừa tỉnh đã đốt cháy tất cả nhiệt tình và huyết dịch sôi trào, lúc này nụ hôn anh càng công thành đoạt đất.

“Ưmf”

Hạ Tịch Quán dùng sức cắn răng, không chịu mở miệng.

Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra.

Hạ Tịch Quán hít từng ngụm từng ngụm khí, khuôn mặt nhỏ xinh đã đỏ lên, mặt mày tinh tế trắng nõn sinh vẻ mị người như nước, thanh âm cũng nhuộm vẻ mềm nhẹ mới tỉnh: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì vật, anh mau buông tôi ra.”

Lục Hàn Đình dùng lòng bàn tay ấn đi ấn lại đôi môi đã sưng đỏ của cô: “Há miệng ra.”

“Không muốn…”

Lục Hàn Đình nắm được khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng khêu gợi móc ra đường vòng cung lạnh nhạt: “Hạ Tịch Quán, cô ở chỗ tôi cũng không thể phục vụ tôi như thời thiếu nữ được. Tôi là một người đàn ông bình thường tuổi trẻ lực tráng, huyết khí phương cương, có nhuu caầu sinh lý, nếu như cô không thể thỏoa maãn tôi, có thể nói rõ với tôi, cô lập tức rời khỏi nơi đây, sau này cấm cô gặp Lục Thần Dịch, tôi sẽ tìm những người phụ nữ khác thỏoa maãn tôi.”

Đã bị anh nhục nhã vô số lần, tim của Hạ Tịch Quán đã đau đến chết lặng: “Lục Hàn Đình, tôi không quên giao dịch giữa chúng ta, chỉ là, người ta đều nói anh sẽ không bao giờ ngủ hai lần với cùng một người phụ nữ, tôi cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nghĩ vài cách để cho anh ngoại lệ vì tôi, thế nhưng tôi còn chưa thi triển quyền cước, tối nào anh cũng gấp gáp hò hét chạy tới, cứ như… ba năm nay anh chưa từng chạm vào phụ nữ vậy.”

Cô nói cái gì, cô dám cười nhạo anh!

Không sai, ba năm nay anh chưa từng chạm qua phụ nữ đấy!

Còn cô thì sao?

Trong đầu Lục Hàn Đình nhảy ra một hình ảnh, cô nằm dưuới thaân tên đàn ông khác…

Một luồng lệ khí âm hàn từ nơi lồng ngực lan tràn ra, Lục Hàn Đình trực tiếp chặn lại môi cô, còn mở miệng cắn mạnh cô.

Hạ Tịch Quán đau hít một ngụm khí lạnh, thân thể mềm mại đau đến cuộn mình lên.

“Buông ra!” Hạ Tịch Quán bắt đầu giãy dụa.

Lục Hàn Đình thanh tỉnh một chút, buông lỏng môi cô ra, cô gái dưới người bị anh làm thảm, mái tóc đen thanh thuần quấn khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ và cần cổ trắng nõn tinh tế, khóe môi bị anh cắn nát, thám ra máu đỏ tươi.

Anh nhắm mắt lại, đè xuống lệ khí trong lòng, chỉ cần nghĩ đến cô đã từng nằm dưuới thaân hầu hạ tên khác, tâm tình của anh có chút không khống chế được.

Anh không nói lời nào, trực tiếp động thủ kéo đồ ngủ trên người cô.

“Lục Hàn Đình, không muốn, có phải anh đã quên mắt tôi tới kỳ rồi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK