Mục lục
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1510:

 

“Là tao, là tao thừa dịp Lục Tư Tước hôn mê động tay chân, đưa con trai Lục Hàn Đình của mày vào viện tâm thành, còn sai người dằn vặt nó, tao muốn biến nó thành một đứa tâm thần!”

 

“Liễu Anh Lạc, mày xem, việc này mày cũng không biết, Lục Tư Tước là ai, anh ấy tính toán vì mày thắng được cả thiên hạ, thế nhưng cuối cùng mày lại làm cho anh ấy thua mày, hai mươi năm, trọn hai mươi năm đằng đãng đó, lúc mày đi anh ấy chính trực phong hoa, lúc mày về anh ấy đã đến điểm cuối của sinh mệnh.”

 

“Mày để cho anh ấy một mình quá lâu, ông ấy lặng yên giữa những đêm tối triền miên chờ đợi một ngày lại một ngày, anh ấy có hai đứa con trai, đứa con lớn nhất Lục Hàn Đình bị mắc chứng cản trở giác ngủ, rất sớm đã đi Hải Thành, đứa thứ hai anh ấy thủy chung không biết là con mình, tình yêu của anh ấy với Tử Tiễn như đang đi trên lưỡi dao, mỗi một bước đều đang rỉ máu, anh ấy có em gái, nhưng Nhân Nhân trong lòng trách ông, anh ấy còn có mẹ, nhưng lão phu nhân rơi vào lưỡng nan, máy năm nay, anh ấy làm người, làm người anh, làm người bố đều rất thất bại, ông ấy sóng rất hỏng bét, duy nhát, từ đầu đến cuối anh ấy không phụ qua mày.”

 

“Ha ha ha, Liễu Anh Lạc, mày cho rằng mày thắng sao, không phải, mày thua, mày thua rất thảm hại, máy năm nay Lục Tư Tước xem mày thành công chúa trong lòng bàn tay, thế nhưng mày để cho anh ấy mang theo sâu đậm tiếc nuối cùng cô độc rời đi cõi đời này, về sau cuộc đời của mày vẫn còn tiếp tục, thế nhưng thời gian sẽ không quay về, mày cũng sẽ không bao giờ gặp gỡ được người đàn ông như Lục Tư Tước, yêu mày như sinh mạng.”

 

 

này làm sao cam lòng để cho bà tiếc nuối?

 

Đúng vậy, tim của ông sao có thế khỏe được?

 

Đối mặt với Nhân Nhân cuồng loạn khóc gào, một mình ông ở thư phòng, hút thuốc cả đêm.

 

Đối mặt với con mình, tất cả tình thương của bố đã cô đọng thành bóng của người bố kia, ông đã ở đó rất lâu, rất lâu, đưa mắt nhìn bọn nhỏ rời đi.

 

Mấy năm nay, ông vẫn luôn một mình, quen với trầm mặc, ông cũng không kêu đau, cũng không kể lễ, nhưng là, ông đau mà, ông cũng sẽ đau.

 

Liễu Anh Lạc nhớ tới tối hôm qua bà đứng dậy uống nước, ông chân trần đạp thủy tinh chạy đến, chạy ra một đường máu, đi tìm bà.

 

Một khắc kia ẳn nhẫn và cô tịch nhiều năm làm cho ông run rầy hai vai, thiên sang bách khổng trong lòng không thể chịu đựng được, ông vừa khóc vừa cười giống như đứa bé.

 

Ông nói – Anh Lạc, anh nhớ em.

 

Bà đi nhiều năm như vậy, ông chỉ nói với bà một câu – Anh Lạc, anh nhớ em.

 

Bà thực sự đã để ông một mình lâu lắm, quá lâu.

 

Ánh mắt Liễu Anh Lạc rơi trên mặt Lục Tư Tước, bà chậm rãi vươn tay, sờ hai tóc bạc nơi mai tóc ông, bà biết, ông đã quá mệt mỏi.

 

Mãi đến khi một khắc kia ông nhắm mắt, bà còn chưa kịp nói cho ông biết, bà còn không nói cho ông biết, Tử Tiễn là con trai ruột của ông.

 

Bà cũng không có kịp nói với ông, nói một câu mà ông cầu mong cả đời – Lục Tư Tước, em yêu anh mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK